CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 298

cứng rắn, bịt mồm cô ta lại: “Cô nghe tôi nói đây, đến bố cô cũng không
dám dây vào người đàn bà này đâu…”.

Bữa tiệc sinh nhật vui vẻ biến thành một đầm nước chết như thế đó.

Thời Việt nhìn chiếc bánh ga tô lổn nhổn, bát mì trương phềnh, cười

lạnh lùng. Anh thả lỏng người tựa vào thành sofa, châm một điếu thuốc.

Một lúc sau, anh nói: “Xin lỗi, lại để các cậu cười chê rồi”.

Khích Hạo nói: “Anh Thời, thực ra bọn em gọi…”.

Anh ta còn chưa nói xong, Thời Việt đã nói: “Giải tán đi”.

Khích Hạo thở dài một tiếng rõ to: “Anh Thời, anh phải nghĩ cách

thoát khỏi chị An mới được!”.

“Thoát ra thế nào?”. Thời Việt lạnh lùng nói, anh ngậm thuốc, xòe tay

ra: “Những việc tao đang làm hiện giờ, có việc nào là không bị chị ta khống
chế?”

Khích Hạo nghiến chặt răng, đấm mạnh lên bàn, chiếc khay bằng bìa

đựng bánh gato nhảy cả lên.

“Anh Thời, hay là chúng ta tìm…”.

Khích Hạo cảm thấy có bóng người từ phía đối diện đi tới, vừa ngẩng

lên, quả nhiên đã thấy một bóng người cao ráo mang theo hơi nước lành
lạnh đang lạnh lùng đứng trước mặt Thời Việt.

“Cô Nam Kiều!”

Khích Hạo ngạc nhiên kêu lên. Anh ta vốn định nói sao bây giờ cô

mới tới? Nhưng nhìn gấu quần và mái tóc ướt sũng, lồng ngực hơi phập
phồng của Nam Kiều là biết cô cũng bị tắc đường, vừa vội vàng chạy tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.