CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 300

“Anh thực sự coi Nam Kiều này là loại phụ nữ tùy tiện à? Muốn hôn

thì hôn, muốn ôm thì ôm, muốn chơi trò mất tích thì chơi trò mất tích
sao?”.

“Thời Việt, em nói cho anh biết, em chưa bao giờ đánh giá cao trò âm

thầm hy sinh không vụ lợi gì đó. Em muốn tình yêu phải bình đẳng! Thà
nhìn một kẻ tiểu nhân đường đường chính chính chứ không cần loại quân
tử co đầu rụt cổ!”

Cuối cùng Thời Việt cũng tỉnh ra, anh bật cười, “Ai nói linh tinh gì với

em…”.

Nam Kiều lạnh lùng nói: “Anh im đi”.

Cô tiến thêm một bước, đứng trước mạt Thời Việt, hạ giọng nói: “Thời

Tuấn Thanh? Kiếm sắc trên trời xanh? Nếu vậy chắc phải rõ Nam Kiều này
là người thế nào?”

Nam Kiều cười nhạt, tiếp tục: “An Ninh là cái thá gì? Nam Kiều này

sợ chị ta chắc? Tức Khắc Phi Hành là do một tay em làm nên, nó sống hay
chết, tốt hay xấu, em tự có cân nhắc, không cần anh phải cuối đầu trước An
Ninh!”.

Thời Việt nghe cô nói vậy liền cau mày, lạnh lùng nói: “Ấu trĩ”.

Nam Kiều tiến gần thêm bước nữa, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào

mắt anh, nghiến răng nói từng tiếng: “Anh quá coi thường em rồi”.

Thời Việt ngẩng đầu lên, không nhìn vào mắt cô nữa, lạnh nhạt nói:

“Nói những điều này thì có ích gì? Anh có thích em đâu”.

Nam Kiều hơi sững ra, cô nghiến răng, cầm tay anh đặt lên ngực anh,

nói: “Anh dám nói thật lòng không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.