CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 301

Thời Việt cúi đầu, nói ngay không chút do dự: “Không thích”.

Nam Kiều đăm đăm nhìn gương mặt anh lạnh lẽo, cực kỳ ngoan cố,

không thể thay đổi. Bất giác, cô thấy tức giận lạ lùng: “Kể cả em yêu người
đàn ông khác, anh cũng không bận tâm chút nào sao?”.

Thời Việt lạnh nhạt nói: “Không bận tâm. Em muốn yêu ai thì yêu”.

Câu nói này như kim đâm vào tai Nam Kiều, ánh mắt trở nên lạnh như

băng, cô gật đầu , nói: “Vậy xem ra em vẫn nhìn lầm anh rồi”.

Cô bấm thang máy đi xuống rồi bước vào, thân hình cao rao đứng

thẳng tắp và cứng cỏi. Khi cửa thang máy sắp khép lại, cô nói:

“Thời Việt, anh là đồ hèn”.

“Từ nay về sau, đường ai nấy đi, không cần gặp lại nữa”.

Cửa thang máy đóng lại, trái tim Thời Việt bỗng chùng xuống.

Từ nay về sau, đường ai nấy đi, không cần gặp lại nữa

Cô ấy đã nói ra rồi, cô ấy đã nói ra lời này thật rồi.

Tay Thời Việt siết chặt lại, run run, anh ngẩng đầu lên nhìn thang máy,

nhưng làm gì còn ai ở đó nữa? Cô gái này đâu phải là người con gái bình
thường! Nếu không phải tâm ý đã quyết, cô ấy sẽ nói ra những lời như vậy
sao?

Tim anh như bị một bàn tay bóp chặt rồi xé ra thành từng dải đầm đìa

máu tươi! Lần này, anh sắp mất cô thật rồi sao?

Hơn nửa năm qua, anh còn có thể mơ. Ít nhất anh biết cô vẫn còn yêu

anh, cô hận anh nhưng trong lòng chưa nguội lạnh! Anh mộng tưởng rằng
mình đang ở bên cô, chỉ là ở khoảng cách rất xa. Mỗi lần anh lén đứng từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.