CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 320

Nam Kiều lạnh lùng nhìn chị ta một cái: “Vậy chị trang điểm làm gì”.

An Ninh vừa định nổi điên thì chợt nhận ra cảm xúc của mình lại bị

một cô gái trẻ dẫn dắt, thế là lại thả lỏng, cười nhạt: “Tôi đánh giá thấp cô
quá. Tôi nói cho cô biết, cô Nam, cô cũng là một người phụ nữ rất mạnh
mẽ, đừng để đàn ông dắt mũi. Đàn ông thì chơi bời chút là được rồi, nếu
coi trọng quá là thua đấy”.

Nam Kiều lạnh nhạt nói: “Tôi và anh ấy hoàn toàn bình đẳng, độc lập

với nhau. Anh ấy không điều khiển được tôi, tôi cũng tôn trọng mọi việc
của anh ấy”.

Cô đứng dậy, nói với với An Ninh: “Chị đã biết rõ lý do tôi đến đây

rồi. Nếu chị thực sự thấy tôi ngứa mắt, thì cứ tấn công tôi. Nếu còn giở trò
mèo như lần trước, kéo Thời Việt vào chuyện này thì thật là mất phong độ
của chị An quá”.

Nói xong, cô thản nhiên bỏ đi.

An Ninh ngồi một mình giữa những khóm hoa, móng tay đỏ rực kẹp

hạt trầm hương tròn bóng bẩy, đột nhiên khẽ cười một tiếng đầy vẻ sâu xa.

Nam Kiều vội vàng bắt taxi về nhà. Đến nơi, cô xem giờ, mới một

tiếng đồng hồ, bây giờ bà bảy giờ. Chắc Thời Việt không dậy sớm vậy đâu,
cô nghĩ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa ra khỏi cửa thang máy
tầng mười sáu, cô chợt nhìn thấy một người đứng dựa tường bên cạnh cây
trầu bà ở cửa.

Người này mặc áo phông trắng, quần soóc, đi dép xỏ ngón, chẳng phải

chính là Thời Việt đó sao? Tối qua quần áo anh đã giặt hết, bây giờ vẫn còn
chưa khô, không ngờ anh lại ăn mặc thế này ra ngoài, lại còn bị khóa ở
ngoài cửa. Sắc mặt anh hơi sầm xuống, màu mắt khá nhạt, khiến người ta
có cảm giác sâu xa khó đoán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.