Thời Việt khẽ gọi: “Nam Kiều”.
Nam Kiều “ừ” một tiếng.
“Em đã nghe rất nhiều chuyện của anh, nhưng chưa bao giờ kể chuyện
của mình cho anh cả”.
“Thực ra em chẳng có chuyện gì cả”.
“Thế thì cho anh biết vài bí mật của em. Ví dụ như chuyện của em hồi
nhỏ, cả chuyện tại sao em lại muốn nghiên cứu máy bay nữa”
Nam Kiều nhìn bên ngoài lều, nơi đường chân trời phía Đông, ánh
sáng đỏ đang mở rộng lãnh thổ của mình. Những ngọn núi thần thục trong
im lặng dường như đang rạp mình bái lạy dưới chân núi tuyết Cống Ca.
Đây chính là góc nhìn từ trên không của chim muông.
Hồi ức dần hiện lên rõ ràng trước mắt Nam Kiều. Cô nhớ hồi mình
còn nhỏ xíu, chị Nam Cần không khỏe, luôn ở bệnh viện, phần lớn thời
gian ba mẹ đều chăm sóc chị ấy. Con anh Nam Tư lại đúng vào thời kỳ nổ
loạn, suốt ngày ra ngoài chơi bời với lũ bạn. Để cho “an toàn”, cô bị nhốt
trong phòng sách nhỏ, chỉ có thể xem sách giáo khoa của anh chị, một cái ti
vi kiểu cũ và đầu đĩa VCD.
Nam Kiều sẽ gọi quãng thời gian ba năm trước tuổi đi học đó là “thời
kỳ cấm túc” trong biên niên sử cuộc đời cô, một thời kỳ méo mó nhưng
tràn đầy thần bí và cảm hứng.
Trong “thời kỳ cấm túc”, cô thừa thời gian đến mức mỗi con số trong
sách toán đều như mang một ý nghĩa nào đó. Thế nhưng điều hoàn toàn
thay đổi thế giới của cô là cô đã phát hiện ra hai đĩa VCB trong một thùng
sách phủ đầy bụi, hình như là do bố cô, ông Nam Hoành Trụ sưu tập thời
trẻ.