CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 490

“Ừ?”. Thời Việt không hiểu, anh đang tính kỳ an toàn của Nam Kiều,

nhưng đã hơn một năm không gặp, chu kỳ trước kia anh nhớ giờ còn chuẩn
xác không?

“…”

Lần đầu tiên Nam Kiều cảm thấy anh ngốc như vậy, ngốc đến nỗi cô

vừa ngượng vừa tức.

Cô đã nói rõ ràng đến thế rồi. Dù sao chuyện này cũng không như

những chuyện khác. Lẽ nào cô phải nói những lời thô tục như là “Anh cứ ở
trong luôn đi” à? Hay quái dị như “Anh hãy làm em có bầu đi!”?

Trước nay vốn từ của cô vốn không nhiều. Cô hơi nản lòng nói: “Anh

trồng cây con đi”.

Thời Việt ngớ ra, mãi một lúc sau, anh mới quay mặt cô lại, hỏi cuống

lên: “Em nói gì cơ?”.

Nam Kiều nhắm mắt, không nói một lời, hàng lông mày hơi chau lại

rồi khẽ nhướn lên. Thứ kia như một thân cây rất lớn đang cắm cái rễ to của
mình vào trong cô, vươn mãi vươn mãi, vươn đến mọi ngóc ngách trong cơ
thể cô, hòa tan vào mạch máu cô.

Trong sắc đêm mông lung, gương mặt cô vừa an nhiên vừa đẹp đẽ, đôi

mắt nhắm nghiền giấu đi hết mọi ham muốn và nóng bỏng trong cô. Ngón
tay thon dài của Thời Việt vuốt qua cánh mũi, gò má, khóe miệng của cô,
cảm nhận một chút sự hồi hộp bên dưới vẻ thản nhiên của cô.

Anh không tiếp tục truy hỏi cô nữa, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô, vỗ

về cô để cô từ từ mở rộng, đón nhận toàn bộ.

Chiếc giường nhỏ này chứa đựng tuổi thơ, thời niên thiếu, thanh niên,

tráng niên của anh, sau đó, lại có thêm người phụ nữ mà anh hy vọng có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.