chỗ vệ đường, vì thế cậu ta hẳn phải từ trong rừng đi ra. Và, phải, tôi biết
nó có nghĩa là gì. Cây thập tự. Và nó làm tôi sợ chết khiếp. Tên sát nhân
mới vừa ở đó, ngay trước mặt tôi!”
Một tiếng cười chua chát vang lên.
“Tôi khóa cửa lại thật nhanh... Tôi chưa bao giờ làm gì can đảm trong
đời mình. Không giống bố tôi. Ông ấy là lính cứu hỏa, tình nguyện.”
Chuyện này vẫn thường xảy đến với Kathryn Dance. Khía cạnh quan
trọng nhất trong hỏi cung và thẩm vấn là cần biết lắng nghe, không phán xét
và tỉnh táo. Vì cô luôn cải thiện kỹ năng này hàng ngày, các nhân chứng -
cả các đối tượng nghi vấn - thường có xu hướng xem cô như một chuyên
gia về trị liệu tâm lý.
Quý ông Ken Pfister tội nghiệp đang xưng tội.
Nhưng ông ta sẽ phải tìm đến một chuyên gia tâm lý khác. Công việc
của cô không bao gồm việc chẩn trị những con quỷ ám ảnh tâm trí ông.
O’Neil đang nhìn về phía vạt rừng. Dựa vào những gì Pfister cung cấp
ban đầu, các nhân viên cảnh sát đang tìm kiếm ở khu vực gò đất. “Tốt hơn
chúng ta nên kiểm tra trong vạt rừng.” Anh ném một cái nhìn lạnh lẽo về
phía Pfister. “Ít nhất điều đó có thể sẽ hữu ích,” anh gọi vài nhân viên điều
tra đi theo mình và họ băng qua đường tới tìm kiếm trong vạt rừng.
“Thế còn chiếc xe ông đã đợi cho chạy qua?” Dance hỏi Pfister. “Liệu
người lái xe có thể trông thấy gì đó không?”
“Tôi không biết. Có thể, nếu Travis vẫn còn ở đó. Họ có tầm nhìn tốt
hơn tôi.”
“Ông có nhìn thấy biển đăng ký xe không?”
“Không, có lẽ nó có màu tối, nó là một chiếc bán tải hoặc xe tải. Nhưng
tôi nhớ là xe công.”
“Xe công ư?”
“Phải, đằng sau nó có từ ‘tiểu bang’.”
“Tổ chức nào vậy?”
“Tôi không thấy. Thật đấy.”
Điều đó có thể có ích. Họ cần liên lạc với tất cả các cơ quan công quyền
California có khả năng có phương tiện qua lại trong khu vực. “Tốt.”