ngoài. Tiếng động đó vọng lại từ ga ra. Mẹ dám cược có người đã vào
trong.”
“Đúng thế,” Dance đồng ý, cho dù cô không thực sự nhớ nổi chuyện này
- khi ấy cuộc truy lùng Daniel Pell đã chiếm hết tâm trí cô.
“Tất nhiên...” Dance đột nhiên im lặng.
“Cái gì?”
“Thế này nhé, có một việc chúng ta cần thực hiện. Con đã cử một cảnh
sát tới thăm dò bên ngoài ngôi nhà của gia đình họ để đảm bảo an ninh.
Harper sẽ muốn biết tại sao anh ta không nhìn thấy bất cứ điều gì.”
“Hoặc,” Edie chen vào, “chúng ta cần tìm ra xem anh ta có thấy kẻ xâm
nhập hay không.”
“Đúng thế”, Dance hối hả nói. Cô cho Sheedy biết tên người cảnh sát.
“Tôi cũng sẽ kiểm tra chuyện đó”, ông ta nói thêm, “Điều duy nhất còn
lại chúng ta có là một báo cáo rằng bệnh nhân đã nói với bà, ‘Hãy giết tôi
đi’. Và bà đã kể lại cho vài người. Có nhân chứng về việc này.”
“Đúng thế”, Edie nói, nghe có vẻ thủ thế, đôi mắt bà đưa sang nhìn
Dance.
Đột nhiên cô có một ý nghĩ khủng khiếp: Liệu cô có bị gọi ra làm chứng
chống lại mẹ mình không? Cô cảm thấy thực sự buồn nôn trước ý nghĩ đó.
Dance lạc giọng, “Nhưng mẹ tôi không hề nói với ai về việc bà thực sự có ý
định giết một người nào đó.”
“Phải. Nhưng hãy nhớ, Harper đang tìm cách làm to chuyện, chứ không
cần sự hợp lý. Một lời viện dẫn như thế... Thôi được, hãy hy vọng Harper
không tìm ra chi tiết này.”
Ông đứng dậy. “Khi tôi có được hồi đáp từ các chuyên gia và những chi
tiết trong báo cáo khám nghiệm tử thi, tôi sẽ cho gia đình cô biết. Còn câu
hỏi nào nữa không?”
Khuôn mặt Edie cho thấy rõ ràng, có, bà đang có cả nghìn câu hỏi.
Nhưng rồi bà chỉ lắc đầu.
“Tình hình không phải là vô vọng, Edie. Bằng chứng tìm thấy trong ga
ra quả thực đáng lo ngại, nhưng chúng ta sẽ làm tốt nhất có thể với điều
đó”, Sheedy thu dọn giấy tờ của ông, sắp xếp lại rồi cho vào cặp. Ông bắt