CÂY THẬP TỰ VEN ĐƯỜNG - Trang 330

Đã đến lúc vào vai hiệp sĩ.
Hawken bước vào bếp và mở cửa sau ra. Vị khách nọ đã biến mất.
Ông di chuyển ra xa hơn, rồi nghe thấy tiếng vợ gọi. “Anh yêu!”
Giật mình, Hawken quay lại và bước vào trong nhà.
Lily, vẫn đứng trên thang, đang chỉ tay qua một ô cửa sổ khác. Vị khách

đã di chuyển sang phía sân bên hông nhà - bây giờ thì rõ ràng là trên phần
đất của họ, cho dù vẫn bị lấp sau những lùm cây.

“Khỉ thật. Ai vậy mới được chứ?”
Hawken liếc mắt về phía điện thoại song quyết định không gọi 911. Sẽ

thế nào nếu đó là hàng xóm hay con trai ông ta? Làm thế nhiều khả năng sẽ
hủy hoại hết mọi cơ hội gây dựng một tình bạn.

Khi ông liếc mắt nhìn lại, bóng người đã biến mất.
Lily xuống khỏi thang. “Anh ta đi đâu rồi? Cứ như biến mất vậy. Thật

nhanh.”

“Không biết nữa.”
Hai người cùng nhìn qua cửa sổ, tìm kiếm.
Không thấy bóng dáng kẻ lạ mặt đâu.
Tình trạng này còn đáng ngại hơn, khi không nhìn thấy đối tượng.
“Anh nghĩ chúng ta nên…”
Giọng nói của Hawken bị cắt ngang với một tiếng kêu thảng thốt trong

lúc Lily thét lên, “Một khẩu súng - hắn có một khẩu súng, Don!” Cô đang
nhìn chằm chằm qua một ô cửa sổ đằng trước.

Chồng cô chộp lấy điện thoại của ông, đồng thời gọi vợ, “Cái cửa! Khóa

cửa vào.”

Lily lao đi.
Nhưng không còn kịp nữa.
Cánh cửa đã mở tung ra thật rộng.
Lily kêu thét lên và Don Hawken nhanh tay kéo cô xuống sàn bên dưới

ông, một cử chỉ cao cả nhưng, ông hiểu rõ, vô ích để cứu tính mạng người
vợ của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.