Chàng trai trẻ nhẹ nhàng di chuyển tới bên cửa, đứng nép vào một bên,
rồi dùng bàn chân đá cửa mở ra. “An toàn.”
Anh ta quay lại chĩa súng khống chế Brubaker.
“Từ từ giơ hai tay của ông lên.” Dance nói, khẩu Glock vẫn chĩa ra khá
vững vàng. “Nếu ông đang có vũ khí trong tay, thả nó xuống ngay lập tức.
Không được giơ lên hay hạ xuống. Hãy thả nó xuống. Nếu không - ngay
bây giờ - chúng tôi sẽ bắn. Hiểu chứ?”
Arnold Brubaker thở hắt ra. “Tôi không có súng.”
Cô không nghe thấy tiếng một khẩu súng rơi xuống mặt sàn đắt tiền,
nhưng ông ta đang đưa hai bàn tay lên rất chậm rãi.
Không giống hai bàn tay Dance, chúng không hề run rẩy chút nào.
Trong những ngón tay hồng hào của nhà phát triển dự án là một tấm
danh thiếp, được ông ném về phía cô một cách khinh khỉnh. Hai đặc vụ cho
lại vũ khí vào bao. Và ngồi xuống.
Dance nhìn vào tấm danh thiếp, nghĩ lại tình huống không thể vụng về
hơn. Trên đó có biểu tượng mạ vàng của Bộ Tư pháp - con đại bàng và
dòng chữ in rất nét. Cô biết rất rõ về những tấm thẻ của nhân viên FBI. Vẫn
còn cả một hộp đầy ở nhà: Danh thiếp của chồng cô.
“Hôm qua, vào thời điểm cô nói đến, tôi đang gặp Amy Grabe, đặc vụ
phụ trách văn phòng San Francisco của Cục Điều tra Liên bang. Chúng tôi
đã gặp nhau tại đây và tại khu vực dự án. Từ khoảng mười một giờ đến ba
giờ chiều.”
Ồ.
Brubaker nói, “Quá trình khử mặn nước biển cùng các cơ sở hạ tầng về
nước khác là những mục tiêu của bọn khủng bố. Tôi đã làm việc với An
ninh Nội địa và FBI để đảm bảo nếu dự án được tiến hành, sẽ có những
biện pháp an ninh thích đáng.” Ông ta bình thản nhìn Dance đầy coi
thường. Đầu lưỡi chạm lên một phía môi. “Tôi hy vọng sẽ có các nhân viên
liên bang tham gia. Tôi đã mất hết niềm tin vào lực lượng cảnh sát địa
phương.”
Kathryn Dance không định xin lỗi. Cô sẽ liên lạc để kiểm tra lại với đặc
vụ Amy Grabe, người cô biết rõ và tôn trọng, bất chấp những khác biệt về