điển hình” hiếm khi bị chao đảo bởi những mối liên hệ với con người - dẫu
là quan hệ lãng mạn, xã hội hay nghề nghiệp. Thậm chí những nhân vật này
còn đón nhận tình thế đối đầu một cách bình thản. Đó là một khía cạnh làm
bọn họ trở nên rất tài năng. Và nguy hiểm một cách tiềm tàng.
Dance những muốn có nhiều thời gian hơn để thu thập thông tin cơ bản,
song cô cảm nhận được tình thế khẩn cấp, vì vậy cô chấm dứt màn thao
thao bất tuyệt của ông ta lại và hỏi, “Ông Brubaker, ông đã ở đâu vào lúc
một giờ chiều hôm qua và mười một giờ sáng nay?”
Thời điểm diễn ra hai cái chết của Lyndon Strickland và Mark Watson.
“À, tại sao?” một nụ cười. Nhưng Dance không rõ đằng sau nó là cái gì.
“Chúng tôi đang tìm hiểu về một vài mối đe dọa nhằm vào ông Chilton.”
Đúng, cho dù, tất nhiên rồi, chưa phải toàn bộ sự thật.
“Ồ, ông ta phỉ báng tôi, và bây giờ tôi lại bị buộc tội?”
“Không phải chúng tôi đang buộc tội ông, ông Brubaker. Nhưng ông có
thể làm ơn trả lời câu hỏi của tôi được không?”
“Tôi không buộc phải trả lời. Tôi có thể yêu cầu các vị rời khỏi đây ngay
lập tức.”
“Đúng thế. Ông có thể từ chối hợp tác. Nhưng chúng tôi hy vọng ông
không làm vậy.”
“Các vị có thể hy vọng gì tùy thích,” ông ta gằn giọng. Nụ cười trở nên
đắc thắng. “Tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi. Xem ra cô đã bị nhầm lẫn
suốt từ đầu đến giờ, đặc vụ Dance? Rất có thể không phải một cậu nhóc vị
thành niên bị tâm thần nào đó đã đe dọa mọi người như trong một bộ phim
kinh dị tồi. Mà trên thực tế ai đó đã lợi dụng cậu nhóc, biến cậu ta thành vật
thế thân để nhận tội giết James Chilton, phải vậy không?”
Cừ đấy, Dance thầm nghĩ. Nhưng như thế liệu có nghĩa là ông ta đang đe
dọa họ không? Nếu ông ta chính là “ai đó” như bản thân vừa nhắc đến, thì
phải, đúng là vậy.
Carraneo liếc nhanh về phía cô.
“Nghĩa là các vị đã bị xỏ mũi.”
Có rất nhiều nguyên tắc quan trọng trong thẩm vấn và hỏi cung được coi
như nguyên tắc số một, song quan trọng bậc nhất là: Không bao giờ được