CÂY THẬP TỰ VEN ĐƯỜNG - Trang 406

Người phụ nữ mỉm cười kiên cường, “Nói thế còn là nhẹ. Đó quả là một

cơn ác mộng.” Bà thích có thể bày tỏ cảm giác của mình vì không phải lúc
nào cũng làm được điều đó với Jim. Người vợ được tin là cần động viên và
ủng hộ chồng. Kỳ thực, nhiều khi bà cũng nổi cáu với vai trò một phóng
viên điều tra không biết ngừng nghỉ của ông. Công việc đó quan trọng, bà
hiểu, nhưng đôi lúc chỉ đơn giản là bà ghét cái blog đó.

Còn bây giờ… Điều đó gây nguy hiểm cho cả gia đình và buộc họ phải

chuyển tới một khách sạn! Sáng nay bà đã phải nhờ ông anh trai, một người
vạm vỡ từng là nhân viên bảo vệ ở trường đại học, tháp tùng mấy cậu con
tới trại hè ban ngày của chúng, rồi ở đó và đưa bọn trẻ về.

Bà chốt cửa lại sau lưng họ. “Tôi có thể mời anh thứ gì đó chứ?” Patrizia

hỏi Ashton.

“Không, không, cảm ơn chị, tôi ổn cả.”
Patrizia dẫn vị khách tới trước cửa phòng làm việc của chồng, đôi mắt

bà nhìn ra sân sau qua một khung cửa sổ lớn ngoài sảnh.

Một chút lo lắng nhói lên trong lồng ngực.
Có phải bà đã thấy thứ gì đó trong bụi cây sau nhà không? Có phải đó là

một dáng người không?

Người phụ nữ dừng bước.
“Có gì không ổn sao?” Ashton hỏi.
Tim bà đang đập dữ dội. “Tôi… Không gì cả. Có lẽ chỉ là một con hươu

thôi. Tôi phải nói rằng tất cả vụ việc này đã làm thần kinh tôi chấn động
mạnh.”

“Tôi không thấy gì cả.”
“Nó đi rồi,” người phụ nữ nói. Nhưng có thật thế không? Bà không thể

đoán chắc. Dẫu vậy, bà vẫn không muốn làm vị khách bị hoang mang. Hơn
nữa, tất cả cửa sổ và cửa ra vào đều đã được khóa.

Hai người đến phòng làm việc của chồng Patrizia và bước vào trong.
“Anh yêu,” bà nói, “Greg đến này.”
“A, vừa đúng giờ.”
Hai người đàn ông bắt tay nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.