CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 105

Khi quân Pháp nam tiến đến Naples, không một ai hành động để ngăn

chặn họ - Milan không, Bologna không và Florence cũng không nốt.

Giáo hoàng Alexander, được tin quân Pháp tiến đến gần, chuẩn bị tiến

hành phòng thủ Rome và Vatican. Ông đặt niềm tin vào tổng chỉ huy quân
đội của vua Ferrante, ngài Virginio Orsini, tộc trưởng của họ Orsini.
Virginio đã thuyết phục được Giáo hoàng về lòng trung tín của mình bằng
cách nộp thuế sòng phẳng cho các lâu đài của ông ta. Alexander biết rằng
Virginio có thể triệu tập hơn hai mươi ngàn thuộc hạ dưới trướng, và với
pháo đài kiên cố Bracciano bất khả xâm phạm, họ hầu như bất khả chiến
bại.

Nhưng những mầm mống phản trắc và toan tính ti tiện có thể ẩn sâu

ngay cả trong trái tim của những con người dũng cảm nhất, và ngay cả Đức
Thánh Cha cũng không thể biết trước.

Bấy giờ, Duarte Brandao chạy ùa vào phòng của Giáo hoàng Alexander.

“Thưa ngài, tôi đã nhận được tin rằng người bạn cũ của chúng ta, Virginio
Orsini, đã ngả về phía Pháp.”

Nghe tin, Giáo hoàng Alexander nói, “Hẳn là anh ta đã mất trí…”
Duarte, vốn bình tĩnh là thế, mà nay trông cũng bối rối.
“Cái gì thế, anh bạn?” Giáo hoàng hỏi. “Chỉ là thay đổi chiến lược thôi

mà. Giờ đây thay vì nghĩ chuyện đánh nhau với vua Charles, chúng ta cần
phải nhanh trí hơn hắn.”

Duarte cúi đầu và thấp giọng. “Còn một tin tức đáng ngại hơn nữa, thưa

Đức Thánh Cha. Quân Pháp đã bắt được Julia Farnese và Adriana trên
đường họ trở về từ Capodimonte. Hiện nay họ đang bị cầm giữ tại sở chỉ
huy của kị binh Pháp.”

Giáo hoàng Alexander tái người vì giận. Trong một hồi lâu ông không

nói được lời nào, đầu óc ông tối sầm lại vì lo lắng và sợ hãi. Cuối cùng ông
nói, “Duarte, sự sụp đổ của thành Rome sẽ là một bi kịch, nhưng nếu Julia
yêu quý của ta bị làm nhục, thì đó sẽ là cả một thảm họa kinh thiên động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.