CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 115

chiều đó. Đôi lúc chàng ta còn dụ dỗ được Cesare, mặc dầu Cesare vẫn
khinh miệt cậu em vì chàng nghĩ hắn là đứa hèn nhát. Hắn mà làm thống
soái quân đội giáo triều? Đúng là trò hề!

“Khi dẫn đầu Thập tự chinh, con sẽ cho cạo trọc đỉnh đầu đấy,” Cesare

nói. Đó là một câu đùa giữa hai cha con. Cesare chưa bao giờ xuống tóc
theo kiểu người đi tu cả.

Alexander cười xòa. “Sau khi lãnh đạo cuộc Thập tự chinh, có lẽ con có

thể thuyết phục Giáo hội bãi bỏ chuyện buộc tu sĩ phải độc thân và xuống
tóc. Có lẽ cả hai chuyện này là những cách hành đạo lành mạnh, nhưng dẫu
sao cũng phản tự nhiên.” Alexander yên lặng một lát, chìm đắm trong trầm
tư. Rồi ông nói, “Để ta nhắc nhở con một chuyện. Khi đi theo quân Pháp
tới Naples, con phải trông chừng Djem, người cũng làm con tin như con.
Hãy nhớ rằng vị quốc vương Thổ Nhĩ Kỳ trả ta bốn mươi ngàn ducat mỗi
năm để giữ anh chàng này. Nếu hắn chết, ta hết lấy tiền; nếu hắn trốn mất,
ta cũng mất luôn tiền. Và nên nhớ: hắn đem lại nhiều tiền cho chúng ta hơn
là một chiếc mũ hồng y đấy.”

“Con sẽ bảo trọng bản thân và trông nom cho cả hắn nữa,” Cesare nói.

“Con tin rằng cha sẽ giữ em Juan ở Tây Ban Nha để nó không làm điều gì
chọc giận vua Ferdinand và như vậy gây nguy hiểm cho sự an toàn của
chúng ta với vua Pháp.”

“Em con sẽ chỉ hành động theo lệnh ta,” Alexander nói. “Và lệnh của ta

luôn luôn là để bảo vệ con. Bởi xét cho cạn lẽ thì chính con mới là người
nắm trong tay tương lai của nhà Borgia.”

“Con sẽ luôn luôn tận lực vì cha,” Cesare nói. “Và vì Giáo hội.”

* * *

Biết rằng sau trưa hôm đó mình sẽ bị bắt làm con tin và buộc phải rời

Rome, Cesare rời Vatican từ sớm tinh mơ và lên ngựa phóng về miền quê.
Chàng chỉ có một mục tiêu trong đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.