CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 163

Cesare đã chắc mẩm rằng em gái mình sẽ hài lòng khi nghe tin về quyết

định của Giáo hoàng với cuộc hôn nhân này, nhưng giờ đây phản ứng của
cô làm chàng hụt hẫng. Chàng định giải thoát nàng khỏi con quái thú, kẻ
khiến cho hai người phải chia lìa, và chàng sẽ trở thành vị cứu tinh của
nàng. Chàng liền nổi sùng, trước khi đùng đùng bỏ đi ra khỏi phòng em gái,
chàng hét toáng lên: “Bị kẹt giữa em và cha chẳng khác nào bị kẹp giữa hai
gọng kìm. Không có lối thoát. Vậy, bây giờ anh hỏi em - em muốn anh làm
gì đây?”

“Đừng phản bội chính mình, anh yêu quý ạ, và cũng đừng phản bội

người khác.”

Khi chắc chắn rằng Cesare đã đi xa, Lucrezia đi vòng ra phía sau bức

bình phong để giải cứu viên thị thần của Giovanni; con người tội nghiệp
đang run rẩy đến độ đống quần áo anh ta chất lên người cũng run bần bật
theo. Dỡ số quần áo ra khỏi anh chàng khốn khổ, nàng thì thầm, “Anh có
nghe những gì được nói hay không?”

Mắt mở to vì khiếp sợ, anh ta nhanh nhảu trả lời, “Không lời nào, thưa

nữ công tước. Không một tí ti nào.”

“Chúa ơi! Đầu anh rỗng tuếch hay sao? Chuồn nhanh đi. Nói với công

tước tất cả những gì anh đã nghe. Bảo hắn ta vù lẹ đi. Tôi không muốn dính
giọt máu nào của hắn trên tay mình. Giờ thì đi đi…”

Nói xong mấy lời đó, nàng dẫn viên thị thần ra về bằng cánh cửa hông

của dinh thự.

* * *

Khi viên thị thần thở không ra hơi về đến dãy phòng nhà Borgia nơi

Giovanni đang lưu trú và rỉ tai cho công tước những gì anh ta vừa nghe lỏm
được, Giovanni Sforza nhanh chóng đến chỗ Giáo hoàng. Chàng ta xin
Giáo hoàng miễn cho buổi kinh chiều vì cảm thấy cần phải đến nhà thờ
Thánh Onofrio, ngoại ô thành Rome, để xưng tội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.