CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 166

Đôi mắt Lucrezia đẫm lệ nhưng nàng không thể nghi ngờ bản thân, bởi

nếu vậy nàng sẽ đánh mất tất cả những gì mình yêu thương. Không nói lời
nào, nàng ôm cả hai người Adriana và Julia, căn dặn họ. “Đừng hở tiếng
nào cho Đức Thánh Cha trong nửa ngày hôm nay nhé. Nếu cha hỏi đến,
hãy nói với cha rằng em vào nhà nguyện để quỳ gối nguyện cầu và không
muốn ai làm phiền.”

Sau đó nàng quay sang một trong những cô người hầu trung thành nhất

và trao cho cô ấy bức thư nàng mới viết trong đêm rồi. “Hãy mang bức thư
này đến ngài hồng y anh ta. Phải chắc chắn trao tận tay anh ấy chứ không ai
khác.”

* * *

Trong mọi vấn đề liên quan đến Giáo hội và quốc gia, Giáo hoàng

Alexander là một con người rất biết điều, xử sự theo lí trí. Nhưng trong
những vấn đề thuộc về trái tim và việc đối xử với con cái, ông lại để tình
cảm lấn át lí trí. Và do vậy khi nghe tin con gái ra khỏi nhà với ý định ẩn
thân giữa những bức tường của tu viện San Sisto, ông vừa buồn khổ vừa
giận dữ.

Trở thành Giáo hoàng để làm gì nếu như ngay cả con gái mình mà cũng

không quản được? Làm thế nào mà đứa con cưng của ông, từng quỳ trước
Đức Thánh Cha với lòng tôn kính nhất và hôn chân ông, thế mà giờ đây lại
cãi lời ông, không cần cân nhắc thiệt hơn?

Ông cho gọi Cesare đến và cả Duarte Brandao. Rồi ông cho người tìm

Michelotto. Khi họ đã tụ tập nơi phòng ông, ông hỏi, “Ta đã làm gì mà đứa
con ta hết lòng yêu thương kia lại bỏ ta mà đi như thế này?”

Cesare cúi đầu không nói gì.
Duarte, đôi mắt đen lộ vẻ trắc ẩn, nói, “Thưa ngài, có thể đó là do ơn kêu

gọi để phụng sự Cha Trên Trời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.