CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 178

chuyện với nhau, giọng thân thiện và vui vẻ. Thấy vậy, chàng tin rằng em
mình không gặp nguy hiểm nào, Cesare quay đầu ngựa và một mình trở về
Vatican.

* * *

Cesare đã ngủ được nhiều giờ nhưng một cơn mộng dữ kinh hoàng khiến

chàng thức giấc. Phải chăng đó là tiếng đám người cưỡi ngựa nọ? Chàng cố
lay mình để tỉnh hẳn, nhưng ngọn đèn trong phòng đã tắt khiến căn phòng
tối đen như mực.

Toát mồ hôi lạnh, tim đập nhanh thình thịch, chàng cố trấn tĩnh nhưng

dường như không có gì làm dịu đi nỗi kinh hoàng trong tâm chàng. Như
người mù, chàng đứng lên và tìm que diêm để đánh lửa, nhưng cả hai tay
đều run run và đầu óc đầy những nỗi sợ vô cớ. Trong cơn hoảng loạn,
chàng gọi to người hầu. Nhưng chẳng ai đến.

Cuối cùng, không hiểu tại sao chiếc lồng đèn trong phòng chàng cháy lên

chập chờn và lại có ánh sáng, vẫn còn ngái ngủ chàng ngồi lại trên giường.
Nhưng giờ đây những bóng đen vây quanh chàng, vươn đến chàng từ các
bức tường. Cesare quấn người trong chăn, vì chàng thấy lạnh như băng và
cứ liên tục run rẩy. Thế rồi không biết từ nơi đâu chàng nghe giọng nói của
bà vú Noni văng vẳng bên tai: “Trong nhà con có mùi tử khí…”

Chàng cố xua đi dự cảm không lành đó, gạt bỏ giọng nói ấy, nhưng tâm

trí chàng vẫn tràn đầy sợ hãi. Có thể là Crezia gặp nguy hiểm? Không đâu,
chàng tự trấn an. Tu viện là nơi chốn an toàn cho nàng - cha nàng đã lo liệu
chuyện đó bằng cách bảo Don Michelotto bố trí một đội vệ sĩ chung quanh
tu viện, nhưng phải cẩn thận ẩn mình để không đánh động Lucrezia hay
khiến nàng nổi giận thêm nữa. Tiếp theo chàng nghĩ đến Jofre. Nhưng nhớ
lại giọng cười nói của Jofre cùng đám bạn, Cesare lại thấy yên tâm.

Còn Juan? Chúa biết, nếu như có công lí nơi các tầng trời, chàng sẽ

chẳng bao giờ gặp ác mộng khi Juan lâm nguy. Nhưng rồi Cesare lại bị nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.