CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 181

* * *

Giáo hoàng Alexander dậy sớm hơn thường lệ với tâm trạng khó chịu,

không thoải mái. Ông đã triệu tập cuộc hội nghị để rà soát lại chiến lược
quân sự vốn sẽ được vận dụng trong các trận chiến sắp đến và tin rằng cảm
giác bất an của mình có thể phát sinh từ nỗi lo lắng về kết quả cuộc chiến.

Sau khi quỳ lạy niệm kinh sáng và cầu xin thánh thần chỉ lối, ông đến

bàn hội nghị, thấy có mỗi Duarte Brandao đến dự.

“Mấy đứa con ta đâu, Duarte?” Giáo hoàng hỏi. “Đến lúc bắt đầu rồi

mà.”

Duarte sợ phải nói cho Giáo hoàng biết. Gã người hầu của tổng chỉ huy

đánh thức ông dậy lúc tờ mờ sáng, hắn bẩm với ông rằng ông chủ mình đã
không quay về từ bữa dạ tiệc ở vườn nho. Đáng ngại hơn nữa, tay cận vệ
tháp tùng của Juan cũng mất tích.

Duarte đã trấn an người hầu, bảo hắn trở về căn hộ của tổng chỉ huy, và

thông báo cho ông khi nào con của Giáo hoàng về. Nhưng Duarte có cảm
giác kì lạ và không thể ngủ lại. Sau khi nằm thao thức một hồi lâu, cuối
cùng ông ra khỏi giường, mặc vội quần áo vào và trước khi ánh sáng vàng
tươi của ngày cắt xuyên qua bầu trời đêm đen, ông phóng ngựa qua các
đường phố thành Rome đến khu ghetto dò hỏi xem có ai thấy Juan Borgia
không. Nhưng chẳng ai thấy tăm dạng chàng ta đâu cả.

Khi quay về đến Vatican, Duarte lập tức đánh thức Cesare để hỏi lần cuối

chàng thấy Juan là khi nào.

“Hắn rời khỏi bữa tiệc với người cận vệ và gã mang mặt nạ,” Cesare nói.

“Hắn đã có lệnh cha phải quay về Vatican. Cận vệ của hắn đã được dặn dò
phải đưa hắn trở về, bởi hắn còn say bí tỉ.”

“Tôi không thể tìm được người cận vệ đã tháp tùng cậu ta,” Duarte bảo

Cesare. “Và bản thân tôi cũng đã lùng sục khắp kinh thành để tìm Juan.”

“Tôi thay quần áo ngay đây,” Cesare nói. “Chuyện này cha cần có tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.