CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 183

* * *

Sau khi cưỡi ngựa vòng khắp kinh thành Rome để thu thập thông tin từ

các tay chỉ huy của đội Cận vệ Giáo hoàng, tư lệnh Quân đội Tây Ban Nha
và Vệ binh Thụy Sĩ, cũng như cảnh sát tuần tra thành phố, cả Cesare và
Duarte quay về Vatican.

Alexander vẫn còn ngồi lặng lẽ, chuỗi hạt bằng vàng giờ đây được nắm

chặt giữa các ngón tay ông. Khi họ đi vào phòng của Giáo hoàng, Cesare
nhìn về Duarte Brandao. Chàng nghĩ rằng sẽ dễ chịu hơn cho cha khi nghe
những tin tức mới nhất từ một người bạn tin cẩn.

Duarte đứng kế bên Giáo hoàng và đặt một bàn tay mạnh mẽ lên vai ông,

giúp ông đứng vững. “Mới vừa rồi tôi được báo cho biết, thưa Đức Thánh
Cha, rằng con ngựa của thống soái đã được tìm thấy, nó đi lang thang với
một cái bàn đạp bị cắt mất, hình như là bởi một nhát gươm.”

Giáo hoàng thấy không thở nổi, như thể ông vừa nhận một quả đấm cực

mạnh vào bụng. “Còn người cưỡi ngựa?” Ông hỏi không ra hơi.

“Không tìm thấy, thưa cha,” Cesare nói.
Giáo hoàng Alexander ngước đầu lên, đôi mắt như bị mây mờ che phủ,

và quay sang Cesare, “Tập hợp toàn thể đội Cận vệ và lệnh cho chúng lùng
sục tất cả các đường phố nội ô, và vùng ngoại ô. Chỉ khi nào tìm thấy con
trai ta, chúng mới được quay về.”

Cesare y lệnh lui ra, chỉ việc cho các toán quân. Trên hành lang đến cung

điện, chàng bắt gặp Jofre. “Juan đi đâu mất rồi,” Cesare nói, “và cha đang
đau buồn lắm đấy. Ta sẽ nói năng rất cẩn thận nếu ta là cậu, và cho dầu bất
kì tình huống nào cũng không để cha biết tối qua cậu ở những nơi đâu.”

Jofre gật đầu với anh cả và nói, “Em hiểu.”
Nhưng cậu ta không nói gì thêm.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.