CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 182

Nhưng Duarte để ý, khi rời căn hộ của Cesare, ông thấy đôi giày ống của

Cesare vẫn còn ướt và phủ đầy bùn đỏ còn mới.

* * *

Nhiều giờ sau đó, Alexander càng rối trí hơn về việc Juan biến mất. Ông

đi tới đi lui trong phòng mình, tràng hạt vàng nơi tay. “Thằng con này thật
bất trị,” ông bảo Duarte. “Chúng ta phải tìm ra nó. Nó có nhiều chuyện phải
trả lời ta.”

Duarte cố gắng trấn an Giáo hoàng. “Cậu ấy còn trẻ mà, thưa Đức Thánh

Cha, trong khi thành phố lại đầy đàn bà đẹp. Có lẽ cậu ta còn nằm trong
một phòng ngủ nào đấy ở Trastevere mà chúng ta chưa khám phá ra.”

Alexander gật đầu, nhưng đúng lúc đó Cesare đi vào, mang theo hung

tin. “Thưa cha, đã tìm thấy cận vệ của Juan, hắn bị thương nặng lắm và
hình như các vết thương kinh khiếp đến độ hắn không nói được nữa.”

“Ta sẽ đến hỏi hắn về con ta,” Giáo hoàng nói, “nếu hắn còn nói được,

hắn sẽ nói với ta.”

Đầu Cesare cúi xuống và giọng chàng thấp hẳn. “Không còn lưỡi, thưa

cha.”

Giáo hoàng thấy hai đầu gối mình muốn khụy xuống. “Và hắn bị thương

nặng đến nỗi không thể viết sao?” Giáo hoàng hỏi.

“Hắn không thể, thưa cha,” Cesare đáp. “Vì các ngón tay của hắn đã bị

cắt cụt hết cả rồi.”

“Tên cận vệ đó được tìm thấy ở đâu?”
“Ở quảng trường della Giudecca,” Cesare nói, “và chắc là hắn bị quăng ở

đó trong nhiều giờ, phơi thây ra trước mắt hàng trăm người qua lại, nhưng
vì sợ dây dưa phiền toái nên không ai trình báo sự việc.”

“Và vẫn chưa có tin tức gì về em con?” Alexander hỏi, và ngồi xuống.
“Không, thưa cha,” Cesare nói. “Vẫn chưa có tin gì cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.