CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 186

nhà nguyện mà mẹ chàng ta, Vanozza đã chuẩn bị để làm chỗ an nghỉ cho
chính bà.

* * *

Alexander vẫn còn đang chịu những cơn đau xé lòng, và ngay sau đám

tang, ông cho gọi Cesare đến phòng riêng.

Lo lắng không biết có giúp được gì cho cha không, Cesare lập tức đến

ngay.

Bước vào văn phòng riêng của Giáo hoàng, chàng thấy ông đang ngồi

trước bàn giấy, mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhiều. Cesare chỉ
thấy ông như thế này một lần trước đây - khi chàng còn bé và lúc ấy mạng
sống của Juan đang lâm nguy. Vào thời điểm ấy chàng đã thắc mắc không
biết lời nguyện cầu có thể nào thay đổi được số mệnh hay không, hay phải
chăng chỉ trì hoãn điều không thể tránh.

Khi Alexander thấy con trai đứng trong bóng tối của căn phòng nhập

nhoạng, ông tiến lại gần Cesare, tấm thân đồ sộ chỉ cách chàng mấy tấc.
Nỗi đau buồn lẫn với cơn cuồng nộ choáng ngợp lấy ông. Ông vẫn luôn
biết rằng Cesare không yêu em trai mình; ông hiểu rằng Juan đã giành lấy
cuộc đời mà Cesare mong ước cho chính mình. Ông đã nghe chuyện hai
anh em gây gổ, chửi nhau thậm tệ hai đêm trước đó ở nhà Vanozza, cái đêm
Juan biến mất. Giờ đây ông muốn biết sự thật từ Cesare. Và ông nói, bằng
một giọng gay gắt, ra lệnh. “Hãy thề với ta rằng con không giết em con.
Hãy thề trên linh hồn bất tử của con. Và hãy biết rằng nếu con giấu giếm sự
thật với ta, con sẽ cháy thiêu trong lửa địa ngục đời đời.”

Cú sốc từ lời buộc tội của cha khiến chàng suýt nghẹn thở. Quả thật

chàng không cảm thấy đau buồn chút nào về cái chết của thằng em khả ố.
Nhưng cũng đúng thật là không phải chàng giết Juan. Tuy vậy, chàng cũng
không thể trách cứ cha vì đã nghi ngờ chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.