CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 187

Cesare còn tiến lại gần hơn, ánh mắt hai cha con khóa chặt lấy nhau.

Chàng đặt một bàn tay lên ngực và chân thành nói với Alexander. “Thưa
cha, con không giết em con. Con xin thề về chuyện đó. Và nếu con không
nói sự thật, con sẽ bị thiêu đốt trong lửa địa ngục đời đời.” Chàng thấy sự
bối rối nơi khuôn mặt Giáo hoàng, và thế là chàng lặp lại. “Con không giết
Juan.”

Giáo hoàng nhìn lảng ra trước. Rồi ông lại ngồi xuống, dường như đổ ập

xuống chiếc ghế da rộng, đưa một bàn tay lên che mắt. Khi cất lời, giọng
ông nhỏ nhẹ và đượm buồn. “Cảm ơn, cảm ơn con trai,” ông nói. “Con thấy
đó, cha rất đau buồn vì mất đứa con yêu. Và cha rất nhẹ lòng vì những gì
con vừa nói. Bởi ta phải cho con hay, đây không phải những lời của một
người cha đau buồn để con nghe xong rồi quên, nếu con đã giết em con, ta
sẽ ra lệnh gia hình con bằng cách làm đứt lìa tứ chi khỏi cơ thể con. Giờ
con đi đi vì ta còn phải cầu nguyện và tìm đôi chút khuây khỏa cho nỗi đau
buồn của ta.”

* * *

Trong cuộc đời mỗi người đều có thời điểm mà chỉ một quyết định thôi

cũng mở ra con đường dẫn đến số mệnh. Khi đứng tại giao lộ ấy, vì không
hề biết chuyện gì phía trước nên chỉ một lựa chọn thôi cũng gây ảnh hưởng
đến mọi sự kiện sau này. Và như thế, Cesare đã lựa chọn không kể cho cha
chuyện lão ngư phủ nọ đã tìm thấy chiếc nhẫn hoàng ngọc pha màu thiên
thanh cũng như giấu luôn việc chàng biết Jofre đã giết Juan. Bởi nói cho
ông biết chuyện ấy thì có ích gì cho chàng chứ?

Chính Juan đã tự nhào nặn nên số phận của hắn đấy thôi. Việc Jofre trở

thành phương tiện thực thi công lí có vẻ là kết cục xứng đáng cho cuộc đời
thảm hại của Juan. Hắn chẳng đóng góp gì cho gia đình Borgia, trái lại chỉ
tổ làm cả nhà gặp họa. Và như vậy, việc Jofre mưu sát anh mình như chuộc
lại bao tội lỗi chất chồng của nhà Borgia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.