CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 206

nên để người nào khác biết ngoại trừ Alexander, Lucrezia, và dĩ nhiên,
Cesare. Ngay cả Jofre và Sancia cũng có thể gặp rắc rối to nếu chuyện này
bị phát hiện.

Trong lúc Perotto chuẩn bị sẵn sàng để từ biệt Giáo hoàng, Alexander

hỏi, “Ta tin là ngươi chưa nói chuyện này với ai?”

“Không một người nào,” Perotto xác nhận. “Vì tình yêu đối với con gái

ngài đã ấn định sự im lặng lên đôi môi con.”

Cảm động, Alexander ôm lấy chàng trẻ và từ biệt chàng. “Bảo trọng,”

ông gọi với theo Perotto. “Ta đánh giá cao tính thật thà và lòng dũng cảm
của ngươi.”

* * *

Sau khi thăm viếng Giáo hoàng, Perotto đến gặp hồng y Cesare để trao

bức thư của Lucrezia cho chàng. Cesare tái mặt khi đọc tấm giấy da dê, rồi
ngạc nhiên nhìn vào Perotto. “Tại sao cậu lại nhận vào mình?” Chàng hỏi
anh chàng Tây Ban Nha.

Perotto, với cây đàn guitar quàng ngang vai, mỉm cười và nói, “Tình yêu

chính là sự tưởng thưởng.”

Trái tim Cesare đập rộn. “Cậu đã nói với ai chưa?”
Perotto gật đầu. “Chỉ với Đức Thánh Cha…”
Cesare khó lắm mới giữ được vẻ bình tĩnh. “Và phản ứng của ngài?
“Ngài tỏ ra rất độ lượng,” Perotto nói.
Giờ đây Cesare cảm thấy hốt hoảng. Chàng biết rằng khi cha mình lặng

lẽ không nói là khi ông giận dữ nhất. “Vậy thì hãy nhanh chóng đến nơi
nào đó trong khu ghetto ở Trastevere mà ẩn thân,” chàng bảo Perotto. “Nếu
cậu còn lo cho cái mạng mình, thì đừng bao giờ tiết lộ chuyện này cho ai.
Ta sẽ xem xét phải làm gì, và khi nào ta quay về từ Naples ta sẽ cho gọi
cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.