CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 209

Cesare mở lời trước. “Thưa cha, con tin rằng con đã giải quyết được

chuyện này rồi. Ngay sau khi sinh, đứa bé sẽ được mang về sống trong dãy
nhà của con, vì nhà của cha hay Lucrezia dĩ nhiên không thể được. Con sẽ
ra tuyên bố rằng đứa bé là con của con, mẹ nó là một kĩ nữ con không
muốn nêu tên. Người ta sẽ tin chuyện đó, bởi nó hợp với những lời đồn về
tính trăng hoa của con.”

Alexander nhìn cậu cả với vẻ thán phục và cười toe miệng!
Cesare hỏi, “Sao cha lại cười? Bộ như thế là khôi hài quá đến không thể

tin hay sao?”

Đôi mắt Giáo hoàng sáng lên vì thích thú. “Chuyện này đúng là buồn

cười thật đấy,” ông nói, “và tin được chứ. Ta cười bởi vì chính ta cũng nức
tiếng đào hoa, một tiếng thơm rất được việc cho tình huống này. Và ngày
hôm nay ta đã kí một sắc dụ - chưa công bố cho mọi người biết - gọi đứa bé
là ‘Infans Romanus’ (Đứa con thành Rome) và tuyên bố rằng ta là cha nó.
Mẹ nó cũng không được nêu tên.”

Alexander và Cesare ôm nhau, vỗ vào lưng nhau, rồi phá ra cười.

Alexander nhất trí rằng sẽ hay hơn nếu tuyên bố Cesare là cha đứa bé. Sau
đó ông hứa rằng vào ngày đứa bé ra đời ông sẽ ban hành một sắc dụ khác,
tuyên bố Cesare là cha của ‘Infans Romanus.’ Còn sắc dụ gốc tuyên bố đứa
trẻ là con của Alexander được giấu kĩ trong một hộc tủ ở Vatican.

* * *

Vào đúng ngày Lucrezia sinh con, một bé trai khỏe mạnh, Alexander cho

mang đứa bé tức khắc từ San Sisto về nhà Cesare, còn Lucrezia ở lại tu
viện để tĩnh dưỡng. Theo thỏa thuận giữa họ, sau này Lucrezia sẽ coi đứa
bé là cháu mình và nuôi dưỡng nó. Nhưng vẫn còn một nút thắt nguy hiểm
cho Alexander - một chi tiết đòi hỏi phải xử lí thận trọng và khéo léo.

Mặc dầu cảm thấy có hơi day dứt lương tâm, nhưng ông biết mình phải

làm gì. Ông cho gọi Don Michelotto. Một giờ trước nửa đêm, một gã thấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.