CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 227

15

Khoảnh khắc bước vào căn nhà miền quê tiện nghi của Vanozza Catanei

gợi Alexander nhớ lại tất cả những năm tháng hai người đã trải qua bên
nhau, tất cả những khoảng thời gian họ cùng chia sẻ. Bao bữa tối trong
phòng ăn được thắp sáng bằng nến, những đêm hè ấm áp ông đã qua với
nàng trong phòng ngủ xa hoa trên gác lửng, mọi giác quan của ông như
bừng dậy khi hương hoa nhài tràn qua cửa sổ mở rộng, ủ ngập căn phòng
tối. Ông cảm nhận được sự bình yên và tình yêu thương, da thịt nàng áp
vào người ông thật ấm áp, dễ chịu. Chính trong những đêm cuồng vui ngất
ngây đó ông ngẫm ra rằng niềm tin của ông vào Thượng Đế đã đạt đến cực
điểm, và ông đã thốt lên những lời thệ nguyện chân thành, sôi nổi nhất để
phụng sự cho Hội Thánh Đức Mẹ.

Vanozza nồng hậu chào đón ông như thường lệ. Và Giáo hoàng, tươi

cười, hồi tưởng, lùi lại một tí để nhìn nàng với vẻ âu yếm và ngưỡng mộ.
“Em là một trong những phép lạ của Chúa,” ông nói. “Mỗi năm em lại càng
đẹp thêm ra!”

Vanozza ôm hôn ông và cười lớn. “Nhưng tiếc rằng không còn đủ trẻ cho

chàng, phải không, Rodrigo?”

Giọng của Alexander dịu dàng và trấn an. “Giờ đây anh là Giáo hoàng

mà Vee. Khác với khi chúng ta còn trẻ chứ.”

“Với La Bella cũng khác sao?” Nàng chế giễu. Khuôn mặt của

Alexander đỏ ửng, nhưng Vanozza đã toét miệng cười. “Anh nghiêm túc
quá đấy, Rigo, em chỉ đùa thôi mà. Anh biết em đâu có oán hờn gì Julia,
hay bất kì ai khác. Chúng ta từng là người yêu tốt của nhau, và càng tốt với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.