CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 231

Trong lúc đứng dậy và cúi người để hôn lên má Vanozza, Alexander ngửi

thấy mùi nước hoa nơi người bà. Vẫn là hương xưa ấy. Và khi xoay gót ra
đi, vẫn còn chút luyến tiếc, bâng khuâng…

Vanozza đứng nơi bục cửa, và mỉm cười, vẫy tay. “Nhớ nhìn kĩ đôi bàn

tay của con, Rigo nhé. Chúc anh bình an.”

* * *

Ngày Cesare từ Florence quay về Rome, chàng liền đến hội ý với cha và

Duarte Brandao. Họ rút lui vào căn phòng bên trong treo đầy thảm thêu và
được trang hoàng bằng những chiếc tủ chạm trổ tinh vi đựng lễ phục của
ông. Ở đây không còn những nghi thức nữa. Alexander ôm chầm lấy con
trai, thân mật khác thường, khiến Cesare đâm ra hơi e dè.

Duarte mở lời trước. “Anh có thấy tên ngôn sứ kia nguy hiểm cho chúng

ta như lời đồn lâu nay?” Ông hỏi.

Cesare ngồi trên chiếc ghế có gối lót đối diện Duarte và cha chàng. “Hắn

là một diễn giả sôi nổi, lôi cuốn, và dân chúng ùn ùn kéo đến như đi hội, để
nghe hắn thuyết giáo.”

Alexander có vẻ hứng thú. “Hắn nói về chuyện gì?”
“Cải cách,” Cesare nói. “Và những chuyện buông thả, phóng túng của

nhà Borgia. Hắn gán cho chúng ta đủ loại tội xấu xa và khiến cho dân
chúng hoảng sợ đến độ tin rằng nếu đi theo Hội Thánh La Mã và tôn vinh
giáo triều thì sẽ bị đọa đời đời.”

Alexander đứng lên và bắt đầu đi tới đi lui. “Thật đáng tiếc là một tài trí

thông tuệ như hắn lại bị quỷ ám đến lầm lạc như thế! Ta rất thích đọc các
bài viết của hắn. Và ta có nghe rằng hắn ngưỡng mộ thế giới tự nhiên - rằng
thường vào những đêm trời trong, hắn hay đánh thức mọi người trong tu
viện, kêu họ ra ngoài sân ngắm các vì sao.”

Cesare ngắt lời Alexander. “Thưa cha, hiện nay hắn là một mối nguy cho

chúng ta. Hắn khăng khăng phải cải cách quyết liệt, và đứng chung chiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.