CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 327

đến khi nàng thôi run rẩy. Cuối cùng chàng đưa nàng về phòng riêng của
họ.

Chỉ sau khi Cesare ra hiệu cho Michelotto lui thì Lucrezia mới ngước

đầu lên khỏi ngực của người chồng đã mất và quay sang Cesare. Lệ chảy
dài trên má, nàng nói, “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh chuyện này
đâu, anh trai ạ. Vì anh đã làm trái tim tôi tổn thương đến nỗi giờ đây nó
không còn yêu ai được nữa. Con tim tôi không bao giờ là của anh, nó cũng
không còn là của tôi. Và ngay cả con cái của chúng ta cũng sẽ đau đớn vì
chuyện này.”

Chàng cố vươn ra để chạm vào nàng, để giải thích rằng Alfonso âm mưu

hại chàng trước. Nhưng chàng không thể thốt nên lời trước khuôn mặt đau
khổ cực độ của nàng.

Sau đó Lucrezia chạy từ phòng nàng đến dãy phòng của cha. “Tình cảm

của con dành cho cha sẽ không bao giờ như trước đây nữa,” nàng đe dọa.
“Cha đã gây cho con đau khổ nhiều hơn cha nghĩ đấy. Nếu cha đã ra lệnh
cho kẻ nào đó thực hiện tội ác này, vậy thì, lẽ ra cha phải vị tình con chứ?
Nếu đó là do bàn tay của anh con, lẽ ra cha phải ngăn chặn lại chứ? Con sẽ
không bao yêu thương các người được nữa, vì các người đã phá vỡ niềm tin
của con rồi.”

Giáo hoàng Alexander ngẩng lên nhìn nàng, vẻ mặt ông ngạc nhiên cực

độ. “Crezia, con đang nói gì thế? Chuyện gì đã xảy đến với con?”

Đôi mắt xanh sáng của nàng mờ đi vì thống khổ. “Hai người đã xé tim

con khỏi lồng ngực, cắt đứt sợi dây thiêng liêng kết nối với Thiên đàng
rồi.”

Alexander đứng lên và chậm rãi bước về phía con gái, nhưng ông tự

kiềm chế không vòng đôi cánh tay ôm quanh cô, vì ông chắc rằng cô sẽ
tránh né. “Con yêu, ta không bao giờ có ý hại chồng con, thế nhưng hắn lại
tìm cách giết anh Cesare của con. Chính ta đã ra lệnh bảo vệ cho chồng con
mà,” ông nói, rồi cúi đầu tiếp lời, “nhưng ta không thể ngăn anh con tự bảo
vệ mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.