CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 328

Lucrezia thấy nỗi khổ tâm trên khuôn mặt cha, và nàng khụy gối xuống

chân ông. Nàng ôm mặt khóc, “Papa, người phải giúp cho con hiểu. Tại sao
cái ác lại được quyền có mặt trên đời này? Chúa nào mà lại để một tình yêu
như thế biến mất chứ? Đây quả là chuyện điên rồ! Chồng con tìm cách giết
anh con, rồi anh con giết chồng con? Linh hồn của họ sẽ rơi vào hỏa ngục;
họ sẽ bị đọa đày mãi mãi. Con sẽ không thể gặp lại hai người ấy nữa; với
tấn kịch bi đát này con đã mất họ đời đời.”

Alexander đặt một bàn tay lên đầu con gái và cố gắng ngăn đôi dòng lệ

nóng. “Này, này,” ông nói. “Chúa đầy từ tâm. Người sẽ tha thứ cho cả hai.
Nếu không thế thì đâu còn lí do cho Người tồn tại? Và có một ngày, khi tấn
kịch nhân gian đến hồi chung cuộc, chúng ta sẽ lại cùng sum vầy bên nhau,
con à.”

“Con không thể đợi một hạnh phúc vĩnh hằng,” Lucrezia kêu khóc, và

sau đó nàng đứng lên, chạy ra khỏi phòng.

* * *

Lần này thì không còn nghi ngờ gì nữa. Mọi người đều biết Cesare chịu

trách nhiệm trong vụ mưu sát này. Tuy nhiên lời đồn về việc Cesare bị tấn
công tại khu vườn cũng đã lan truyền, thế nên hầu hết dân chúng thành
Rome đều nghĩ hành động của Cesare là tự vệ bình thường. Chỉ trong
khoảng thời gian ngắn, hai tên Naples bị bắt, thú tội, và bị treo cổ nơi
quảng trường.

Nhưng khi cú sốc ban đầu qua đi, Lucrezia lại nổi giận. Nàng xông vào

phòng Cesare, hét lên rằng hết giết em trai, bây giờ chàng giết luôn em rể.
Alexander cố gắng trấn tĩnh Cesare, vì ông nào muốn hai đứa con ưu ái của
mình bất hòa với nhau. Cesare sửng sốt và thất vọng vì bị em gái ghép tội
giết em trai Juan. Chàng chưa bao nghĩ đến việc biện hộ cho mình với
nàng, vì chàng không bao giờ nghĩ nàng lại nghi ngờ chàng làm chuyện đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.