CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 331

Dù từ cửa sổ lâu đài ngóng ra ngọn núi lửa Bracciano đen thẫm hay

trông sang dãy Sabine xanh biếc, nàng đều bật khóc. Vì nhìn đâu nàng cũng
đều thoáng thấy hình bóng Alfonso, người chồng thân yêu của mình.

Vào một ngày nắng vàng tươi, Lucrezia và Sancia cùng dẫn mấy đứa bé

đi dạo vùng đồng nội. Lucrezia có vẻ thư thái hơn trước đây, nhưng bỗng
dưng tiếng be be của bầy cừu và âm điệu than vãn từ tiếng sáo mục đồng
đưa hồn nàng trở lại cơn sầu man mác.

Nhiều đêm nàng mơ thấy ác mộng, trong cơn mơ nàng quay người và

thấy người chồng khả ái nằm ngay cạnh mình, nhưng khi vươn tay ra, nàng
chỉ thấy tấm chăn trống trơn lạnh lẽo, chỉ mình nàng trên giường. Thể xác
và linh hồn nàng đau đớn vì chàng. Nàng chẳng thiết gì ăn uống, và không
còn ham mê thú vui nào. Mỗi buổi sáng nàng thức dậy còn mệt mỏi hơn là
đêm hôm trước, nàng gượng cười vài lần chỉ vì mấy đứa con. Việc duy nhất
nàng làm trong tháng đầu tiên trở về Nepi là ra lệnh may một ít quần áo cho
hai cậu con trai, nhưng ngay cả chơi đùa với chúng dường như cũng làm
nàng kiệt sức.

Cuối cùng, Sancia quyết định giúp chị dâu mình bình phục. Nàng tạm

gác qua một bên nỗi đau riêng để săn sóc Lucrezia và mấy đứa bé. Jofre
cũng giúp đỡ rất nhiều, chàng an ủi Lucrezia bất cứ khi nào nàng khóc,
dành nhiều thời gian chơi đùa với bọn trẻ ở lâu đài và trên các cánh đồng,
hằng đêm kể chuyện và hát ru để dỗ chúng ngủ.

Trong thời gian này, Lucrezia bắt đầu khám phá những cảm nhận của

mình về cha, về anh mình và về Thượng Đế.

* * *

Cesare đã ở Venice hơn một tuần, và chàng đã sẵn sàng quay về Rome để

tiếp tục cpuộc chiến của mình. Thế là buổi tối trước khi lên đường, Cesare
dùng bữa tối với nhiều bạn cũ ở Đại học Pisa, thưởng thức rượu ngon, cùng
say sưa gợi lại những kỉ niệm ngày xa xưa và chuyện trò vui vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.