CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 358

bạn yêu. Những giấc mộng của em sẽ luôn được đong đầy với những ngày
chúng mình còn bên nhau.” Thế rồi, với một nụ cười trìu mến, Astorre
Manfredi lên yên và dong ngựa về phương nam, hướng đến thành Rome.

* * *

Tối hôm đó, Cesare ngồi trong lều chỉ huy của trại quân, xem xét mục

tiêu quân sự tiếp theo. Khi chàng nhận ra rằng chàng đã hoàn thành mọi
mục tiêu mà cha đã đặt ra cho mình, chàng biết rằng đã đến lúc mình nên
quay về Rome.

Tuy nhiên Cesare vẫn còn thèm thuồng chinh phục, cũng như các tùy

tướng của chàng, Vito Vitelli và Paolo Orsini. Giờ đây họ thúc giục chàng
tấn công Florence. Vitelli coi thường dân Florence còn Orsini muốn trùng
hưng nhà Medici vốn là đồng minh lâu đời của nhà Orsini. Cesare yêu mến
cả Florence lẫn nhà Medici cũng như mối quan hệ trung thành vốn có từ
lâu. Tuy nhiên chàng cũng phân vân.

Khi ánh nắng ban mai tràn vào lều, Cesare xem xét lại quyết định của

mình. Có thể Vitelli và Orsini nói đúng; có thể không mấy khó để chiếm
lấy thành bang này, phục hưng nhà Medici, bạn bè chàng. Nhưng dẫu trẻ và
hiếu chiến, Cesare vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng một cuộc tấn công vào
Florence đồng nghĩa với một cuộc tấn công vào nước Pháp. Mạo hiểm như
thế là ngu ngốc; vì chắc chắn rất nhiều sinh mạng sẽ bị ném vào cuộc chơi
quyền lực; và ngay cả nếu chàng có thể chiếm được thành phố thì người
Pháp cũng sẽ không bao giờ để cho chàng giữ nó. Cuối cùng chàng quyết
định: thay vì tấn công thành phố, chàng sẽ vận dụng chiến thuật đã áp dụng
ở Bologna.

Chàng dẫn đoàn quân nam tiến vào thung lũng Arno, và giống như ở

Bologna, chỉ cách thành vài dặm.

Tại đó vị chỉ huy của Florence cưỡi ngựa ra thương lượng, đi theo là một

toán quân nhỏ mang hiệu kì bay phất phới, giáp trụ hắt ánh mặt trời. Cesare

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.