CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 361

“Những con thuyền cũ kĩ vụng về kia, nhưng nếu được điều khiển bởi
những sói biển lão luyện, vẫn rất đáng tin và được việc đấy, Cesare à. Và
tôi tin rằng những người phòng vệ cho hòn đảo lo lắng về các đám hải tặc
nhiều hơn là nghĩ đến các đạo quân xâm lăng. Những phương tiện phòng vệ
của họ - pháo, lưới sắt và thuyền phun lửa - được tập trung nơi bến cảng,
nơi họ cho là hải tặc sẽ tấn công. Chúng ta sẽ tìm thấy một bãi biển yên tĩnh
nơi phía kia của hòn đảo. Ở đó chúng ta sẽ đổ bộ đủ số quân để chiếm vị trí
này.”

“Sẽ phải di chuyển bao nhiêu ngựa và pháo trong cuộc điều quân đó?”
“Tôi e rằng như thế lại không hay đâu,” Duarte nói. “Kị binh có thể tạo

ra tai họa và cả tàn sát khi họ ào ào tràn qua; còn pháo có thể làm chòng
chành và làm hỏng các mạn thuyền của chính chúng ta, thậm chí có thể làm
chìm thuyền. Cho nên chúng ta sẽ không điều kị binh và pháo binh. Chỉ bộ
binh thôi là đủ.”

* * *

Sau khi nghiên cứu các bản đồ Genoa và bàn thảo kế hoạch tỉ mỉ trong

hai ngày, lực lượng xâm lăng sẵn sàng. Tám chiếc thuyền buồm lớn dong
buồm ra khơi với đầy bộ binh và các chỉ huy. Họ vui vẻ vẫy tay chào các
chiến hữu kị binh và pháo binh trên cầu cảng.

Nhưng niềm vui của họ ngắn chẳng tày gang. Trong cuộc hải hành chậm

chạp, chòng chành đi qua vùng biển và vòng quanh hòn đảo, nhiều chàng
lính bộ binh bị say sóng, ói mửa tung tóe Chính Cesare cũng buồn nôn,
nhưng mím chặt môi, cố vuốt xuống. Michelotto và, ngạc nhiên chưa,
chính cậu công tử bột Jofre lại không hề hấn gì.

Duarte, hoàn toàn thung dung thoải mái, ra lệnh cho các con thuyền tiến

vào một vùng biển yên tĩnh, với bờ cát trắng phau, phản chiếu ánh mặt trời
lấp lánh. Đằng sau bãi biển lác đác những bụi cây xanh xám và những cây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.