CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 389

tuần nay. Nàng cố gắng chào hỏi Cesare nhưng giọng nàng khản đặc và yếu
đến độ không thốt được tiếng nào.

Khi gã hầu đi khỏi, Cesare cúi xuống hôn nàng. “Tối nay công chúa của

ta nhìn hơi xanh xao đấy,” chàng thì thầm với nàng. “Vẻ long lanh của đôi
má hồng không còn làm duyên cho khuôn mặt em. Phải chăng nơi đây tình
yêu thương lẩn tránh em?”

Biết anh mình nói đùa, Lucrezia cố gắng cười đáp lại, nhưng nàng không

nhấc nổi cánh tay để chạm vào mặt chàng.

Rõ ràng là tình trạng của nàng khá nguy kịch; và Cesare lại càng rối trí

hơn khi vị thầy thuốc xác nhận điều đó.

Cesare sải bước đến chỗ bồn rửa mặt, cởi áo dài trùm đầu ra và tẩy lớp

hóa trang trên mặt. Rồi chàng lệnh một người hầu đi báo tin cho công tước.

Một lúc sau Ercole đến, rõ ràng là hoảng hốt khi được gọi vào phòng

Lucrezia. Ông ta nhận ra Cesare ngay.

“Cesare Borgia!” Ercole thốt lên. “Tại sao anh ở đây?”
Giọng của Cesare không hề tỏ ra nồng hậu. “Tôi đến đây để thăm em gái

tôi. Phải chăng tôi không được chào đón ở đây? Có chuyện gì khuất tất mà
tôi không được biết sao?”

“Ồ không, không đâu,” Ercole nói, lắp bắp vì bối rối. “Tôi… tôi chỉ ngạc

nhiên vì bất ngờ thấy anh ở đây.”

“Tôi sẽ không lưu lại đây lâu đâu, thưa ngài công tước kính mến,”

Cesare nói. “Chỉ vừa đủ lâu để truyền đạt một thông điệp từ cha tôi - và
cũng là từ tôi.”

“Thế à?” Ercole nói, đôi mắt nhíu lại vì nghi ngờ và hoảng sợ.
Cesare để tay vào đốc kiếm như thể sẵn sàng quần thảo với toàn bộ anh

hùng dũng sĩ xứ Ferrara. Tuy nhiên giọng chàng lại lạnh và phải chăng khi
chàng tiến lại gần Ercole và nói, “Đức Thánh Cha và tôi đều rất mong em
gái tôi phục hồi sức khỏe. Nếu như cô ấy chết, chúng tôi chắc chắn quy
trách nhiệm cho gia chủ và cả thành phố của họ nữa. Tôi nói thế đã rõ
chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.