CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 390

“Tôi phải xem đó là một lời hăm dọa chăng?” Ercole hỏi.
“Tôi tin là ông hiểu tôi,” Cesare đáp, giọng chàng cứng rắn. “Em gái tôi

không được chết. Vì nếu cô ấy chết, cô ấy sẽ không chết một mình đâu!”

* * *

Cesare và vị thầy thuốc ở lại trong nhiều ngày. Cuối cùng, thầy thuốc

quyết định Lucrezia phải được trích máu. Nhưng nàng từ chối. “Tôi không
muốn bị rút máu đến trắng bệch ra như thây ma!” Nàng khóc lóc, lắc đầu
và đạp chân lung tung với chút sức lực còn sót lại của mình.

Cesare ngồi kế bên nàng, ôm ấp dỗ dành, năn nỉ nàng hãy dũng cảm.

“Em phải sống vì anh,” chàng thì thầm. “Không thì còn lí do gì để anh sống
tiếp chứ?”

Cuối cùng Lucrezia thôi không giãy giụa nữa và nép mình vào ngực

Cesare để không phải thấy những gì đang diễn ra. Trong lúc Cesare giữ
chặt chân nàng, viên thầy thuốc rạch vài vết nhỏ ở mắt cá và mu bàn chân,
cho đến khi lượng máu trích ra, theo nhận định của y sĩ, là đủ để cho nàng
có thể phục hồi.

Trước khi ra đi, Cesare hôn Lucrezia và hứa sẽ sớm trở lại thăm nàng,

bởi hiện nay chàng đang sống ở Cesena, chỉ cách Ferrara vài giờ đi ngựa.

* * *

Lucrezia không chết. Qua những tuần lễ tiếp theo, nàng bắt đầu phục hồi.

Nàng bắt đầu cảm thấy cơ thể ấm áp lại, mồ hôi không còn chảy dầm dề
nữa, nàng tỉnh táo và không còn rơi vào giấc ngủ sâu không mộng mị của
những đêm đen tối nhất đời nữa. Mặc dầu đứa con của nàng chết yểu,
nhưng nàng dần dần lấy lại sức khỏe và sinh khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.