CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 393

đoạn hiểm nghèo; còn giáo triều phải dựa vào chính sức mình để hỗ trợ các
đồng minh. Và trong lúc này đây, liên minh hùng mạnh nhất của chúng ta là
với nước Pháp.”

“Thưa cha,” Jofre nói, đôi mắt rực lửa. “Con không thể để cơ sự lại xảy

ra như thế, vì Sancia không thể yêu một gã không bảo vệ nổi cô ấy khỏi
ngục tối.”

“Con bé có thể gửi thư cho chú nó, vua Naples, thông báo cần giúp đỡ,”

Giáo hoàng nói.

Vào thời khắc đó, Jofre tránh nhìn vào Giáo hoàng vì sợ rằng ông sẽ thấy

vẻ căm ghét hiện rõ trên mặt chàng. “Thưa cha,” Jofre nói, “với tư cách là
con cha, một lần nữa con yêu cầu cha phải trả tự do cho vợ con, vì nếu
không, cha chính là nguyên nhân gây tan vỡ gia đình con. Và con không
cho phép chuyện đó xảy ra.”

Trong một thoáng, Alexander tỏ ra bối rối. Thằng oắt đang nói gì thế

này? Con bé Sancia vợ nó là nỗi phiền toái kể từ ngày đầu đến đây, và
thằng oắt này chẳng làm gì để kìm cương con ngựa chứng ấy cả. Thế mà
giờ đây nó còn hỗn láo dám bảo với cha - cũng là Đức Thánh Cha - phải
quản lí Hội Thánh như thế nào ư?

Nhưng giọng nói của Giáo hoàng vẫn bình tĩnh, tránh mọi cảm xúc nhất

thời, khi ông trả lời cậu con. “Vì con là con của ta, ta sẽ tha thứ cho con sự
xúc phạm nặng nề này,” ông nói. “Nhưng nếu con còn nói chuyện với ta
theo cái kiểu này, cho dầu vì bất kì lí do gì đi nữa, ta sẽ cho xiên cái thủ cấp
của con lên mũi giáo đấy, và chính ta sẽ lên án con theo tà giáo. Con có
hiểu không nào?”

Jofre hít vào một hơi thật sâu. “Vợ con sẽ bị giam giữ bao lâu?’
“Đi mà hỏi lão vua xứ Naples kìa!” Alexander gằn giọng. “Vì mọi

chuyện là tùy lão ấy thôi. Khi lão đồng ý trao vương miện cho Louis thì đó
là lúc vợ con được tự do.” Jofre quay lưng, dợm bước đi, Giáo hoàng nói
thêm, “Kể từ hôm nay trở đi, con sẽ được canh giữ ngày đêm để đề phòng
con có mưu đồ dại dột.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.