CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 413

chắc rằng ông ấy sẽ đến để đòi lại em, không bao lâu nữa đâu. Nhưng anh
sợ người ta sẽ làm hại em lúc không có mặt anh.”

Sancia bắt đầu ậm ừ nhè nhẹ, nhưng vẫn không nói gì.
Jofre biết mình phải làm gì. Nhưng bằng cách nào? Kể từ ngày cha

chàng ném Sancia vào ngục tối, Jofre cũng bị canh chừng liên tục, nhất cử
nhất động của chàng đều bị theo dõi. Trừ những lúc đến thăm vợ, chàng
không được một lúc nào riêng tư một mình.

Cesare vừa mới quay về, và đã trấn an cậu em rằng sau một thời gian

ngắn chàng sẽ khẩn khoản nài xin Giáo hoàng phóng thích Sancia.

Jofre nhìn khắp lượt vợ mình, lệ tuôn tràn đôi mắt. Lẽ ra nàng đã được tự

do nếu chàng không hấp tấp. Jofre không thể chịu nổi điều này.

Lúc ấy, bỗng một tên lính canh tiến đến, gọi tên chàng. Nhưng Jofre

không nhận ra anh ta mặc dầu giọng nói làm chàng nhớ đến một người
quen. Anh ta có đôi mắt xanh trong và mái tóc đen bóng, hình dáng nặng nề
nhưng trông rất khỏe mạnh.

“Tôi có quen anh không?” Jofre hỏi.
Anh ta gật đầu, nhưng đến khi anh ta đưa tay ra, Jofre mới nhớ ra.
“Vanni,” chàng nói, ôm choàng lấy anh ta. “Vanni, làm thế nào anh đến

được đây mà không bị bắt?”

Chàng lính canh mỉm cười. “Lớp hóa trang này hiệu quả đấy chứ? Nào,

đến đây, chúng ta phải nói chuyện một lát, kẻo không kịp mất.”

* * *

Mấy ngày sau, khi mặt trời khuất bóng nơi vùng quê tăm tối, hai người

đàn ông đứng trước một chuồng ngựa lớn. Mặc áo dài hồng y, người cao
hơn đưa ra chỉ thị cho bốn kị sĩ ngồi trên yên. Họ đều mang mặt nạ và mặc
áo choàng đen có mũ trùm đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.