CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 418

Alexander ngẩng lên nhìn Cesare. “Con trai à, ta đã không phải với con

và ta xin con tha thứ.”

Cesare nhìn cha, nửa bồi hồi thương cảm, nửa e dè cảnh giác. “Cái gì

thế, Papa?” Chàng nói dịu dàng đến độ khiến Giáo hoàng rơi lệ.

“Ta đã nói về mặt xấu xa của quyền lực,” Alexander vừa nói vừa hớp hơi

để thở. “Nhưng ta e rằng ta chưa bao giờ giải thích điều đó cho thấu đáo. Ta
đã cảnh báo con về mặt trái của quyền uy mà không khuyến khích con tìm
hiểu nó cho thấu đáo. Ta chưa bao giờ giải thích rằng lí do chính đáng duy
nhất để thực thi uy quyền là phụng sự tình yêu.” Hơi thở của ông nghe khò
khè.

“Vậy thì sao, Papa?” Cesare hỏi.
Bỗng dưng Alexander thấy đầu óc mình minh mẫn hẳn ra. Ông thấy

mình trẻ lại - một hồng y ngồi trong phòng riêng, nói về đủ thứ chuyện trên
đời với hai cậu con trai và cô con gái, còn cậu con út nô đùa. Ông cảm thấy
dễ thở hơn một chút. “Nếu con không biết yêu thương, lúc đó quyền lực là
sai lầm, và quan trọng hơn nữa, đó là một mối đe dọa. Vì quyền lực rất
nguy hiểm, có thể phản bội con bất cứ lúc nào.”

Dường như ông lại chìm vào mộng mị, mơ thấy con trai làm thống soái

quân đội giáo triều, những trận đánh và chiến thắng, thấy những vết thương
đầm đìa máu, những con người bị tàn sát trên con đường chinh phục của
ông.

Ông nghe Cesare gọi mình, như thể từ một chốn xa xăm nào đó. “Quyền

lực không phải là một phẩm hạnh hay sao? Nó không giúp cứu vớt linh hồn
của biết bao con người hay sao?”

“Con trai à,” Alexander mấp máy. “Tự thân quyền lực chẳng chứng tỏ

được điều gì. Nó chỉ là sự áp đặt của người này lên người khác. Chẳng có
gì là phẩm hạnh cả.”

Cesare vươn người tới nắm chặt bàn tay cha. “Cha à, để sau rồi hãy nói,

nói nhiều bây giờ cha sẽ mệt đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.