CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 440

với họ, và vì thế họ nghi ngờ một Thượng Đế vĩnh hằng và yêu thương vô
lượng; họ nghi ngờ lòng từ ái vô biên của Người. Họ đặt vấn đề về Hội
Thánh. Nhưng con người phải dùng hành động để giữ vững niềm tin. Ngay
cả các vị thánh cũng là những con người hành động. Cha chẳng thèm để
tâm đến những kẻ tự hành xác, suốt đời lánh mình trong tu viện, suy ngẫm
về nhân loại. Họ chẳng làm gì được cho Giáo hội, chẳng giúp Giáo hội tồn
tại được trong cõi trần thế này. Chính những người như con và ta phải thực
hiện nhiệm vụ đặc biệt này. Cho dù là,”
và đến đây Alexander đưa lên ngón
tay hiệu lệnh của Giáo hoàng, “linh hồn chúng ta có thể phải ở trong Luyện
ngục một thời gian. Khi ta nguyện cầu, khi ta xưng tội, đấy là niềm an ủi
cho những điều khủng khiếp mà ta buộc phải làm. Các nhà nhân văn chủ
nghĩa - những tín đồ của triết học Hy Lạp tin rằng chỉ có con người là hiện
hữu - có nói gì thì cũng chẳng thành vấn đề. Có một Thượng Đế toàn năng
và Người cũng kiêm ái và toàn tri. Đó là niềm tin của chúng ta. Và con
phải tin. Cứ sống với những tội lỗi của con, thú tội hay không tùy con,
nhưng đừng bao giờ đánh mất niềm tin.”

Lúc đó, lời nói của Giáo hoàng chẳng có ý nghĩa gì với Cesare. Còn giờ

đây, mặc dầu vẫn phải đấu tranh với niềm tin, chàng sẵn sàng xưng tội với
bất kì thần linh nào có thể nghe. Nhưng sau đó, những lời duy nhất mà
chàng nghe là: “Này con trai, hãy nhớ rằng con là hi vọng xán lạn nhất cho
tương lai của nhà Borgia.”

* * *

Một đêm kia, sau nửa đêm, Cesare thấy cửa buồng giam bỗng lặng lẽ mở

ra. Chàng tưởng lính canh làm nhiệm vụ lúc đêm khuya, nhưng người xuất
hiện là Duarte Brandao, tay mang theo một cuộn dây thừng.

“Duarte, ông làm gì ở đây thế?” Cesare hỏi, tim chàng đập loạn.
“Giải cứu anh.” Duarte trả lời. “Nhưng phải nhanh lên. Chúng ta phải rời

đây ngay lập tức.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.