CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 443

30

Sợ đám lính Tây Ban Nha đang lùng sục khắp vùng ngoại ô phát hiện ra,

Cesare tránh các thị trấn và chỉ phi ngựa ban đêm, ban ngày ngủ trong
rừng. Người hôi hám, bẩn thỉu và kiệt sức, cuối cùng chàng đến vương
quốc Navarre, đầu phía bắc của bán đảo Iberia.

Cesare được anh vợ chờ đón, vì Duarte đã báo với nhà vua về chuyến

viếng thăm. Chàng nhanh chóng được cho qua cổng thành và được hộ tống
đến một phòng lớn rộng rãi, thoáng đãng nhìn ra dòng sông.

Khi Cesare tắm gội xong và thay y phục sạch sẽ, một ngự lâm quân đến

dẫn chàng đi về dãy phòng hoàng gia. Tại đó vua Jean xứ Navarre, một
người cao lớn với nước da rám nắng và một hàng ria được xén tỉa gọn
gàng, nồng nhiệt ôm chàng.

“Gặp cậu ta vui mừng quá!” Jean nói. “Ta đã nghe Charlotte kể rất nhiều

về cậu, tất nhiên, và ở đây cậu được chào đón. Ồ, thỉnh thoảng chúng ta
cũng có những cuộc đụng độ lẻ tẻ với những tay nam tước nổi loạn nhưng
sẽ không có gì đe dọa đến sự an toàn của cậu, đừng lo. Vậy nên cậu cứ nghỉ
ngơi, thư giãn và thoải mái tận hưởng cuộc sống. Cứ ở đây bao lâu tùy cậu.
Và, ối trời! Phải kêu ông thợ may hoàng gia cắt may cho cậu dăm ba bộ đồ
chứ!”

Cesare vô cùng biết ơn con người này, người chưa một lần gặp mặt

nhưng hiện giờ lại là ân nhân của chàng. Chàng quyết báo đáp món nợ ân
tình này, nhất là sau một thời gian dài để Lottie tại Pháp.

“Đa tạ hoàng thượng về lòng mến khách của ngài,” Cesare nói. “Thần rất

mong muốn được trợ thủ cho ngài để dẹp yên những cuộc đụng độ lẻ tẻ mà
ngài vừa nói. Vì thần cũng có đôi chút kinh nghiệm chiến trường và sẽ rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.