CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 97

Giáo hoàng mỉm cười. “Con sẽ cho cô ấy biết,” ông bảo, giả bộ nghiêm

chỉnh. “Nào, đi thôi…”

* * *

Vào ngày cuối cùng trong cuộc hành trình năm ngày từ Rome đến

Pesaro, tấm màn mưa nặng trịch vẫn tuôn xối xả, làm Lucrezia, Julia và
Adriana, cùng đoàn tùy tùng và toàn bộ hành lí mang theo ướt sũng.

Lucrezia cảm thấy thất vọng, vì nàng hi vọng mình sẽ xuất hiện với vẻ

lộng lẫy nhất khi đến nơi, xét cho cùng, nàng vẫn là nữ công tước cơ mà.
Với niềm tự hào và phấn khích của một đứa trẻ mang nhiều kì vọng,
Lucrezia muốn được tận hưởng sự ngưỡng mộ và lòng cảm mến mà nàng
hi vọng sẽ nhìn thấy trên khuôn mặt của những con người kể từ nay là thần
dân của nàng.

Một đoàn ngựa kéo chở theo các kiện hàng quý giá băng qua những miền

quê xinh tươi dọc con đường gập ghềnh bụi đá. Mặc dầu có Michelotto và
nhiều thuộc hạ vũ trang hộ tống Lucrezia và đoàn của nàng để bảo vệ họ
khỏi nguy cơ bị bọn thổ phỉ tấn công hay nạn cướp bóc, nhưng họ vẫn buộc
phải dừng lại mỗi đêm khi bóng tối buông xuống. Dọc đường từ Rome đến
Pesaro rất hiếm chỗ nghỉ chân, nên họ thường phải dựng lều hạ trại để có
chỗ tạm trú qua đêm.

Vài giờ trước khi đến nơi, Lucrezia yêu cầu người hầu dựng một chỗ trú

kín đáo để nàng và Julia có thể chỉnh trang dung nhan. Họ đã đi đường
nhiều ngày và giờ đây, khuôn mặt trẻ trung tươi tắn của nàng cùng mái tóc
sạch sẽ cũng bị nắng mưa gió bụi làm cho rũ rượi cả - ấy là còn chưa nói
đến bùn đất dính vào đôi hài và quần áo của nàng. Nàng bảo mấy cô hầu
xõa tóc mình ra, lau khô bằng khăn bông mới rồi xức dầu bóng vào những
bím tóc vàng của mình để cho chúng vẻ óng ánh đặc biệt. Nhưng khi trút
bỏ xiêm y để thay đồ mới, nàng bỗng dưng thấy chóng mặt. “Ta cảm thấy
ớn lạnh,” nàng bảo cô hầu, rồi vươn tay bấu vào vai cô gái mới đứng vững.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.