CHA CON GIÁO HOÀNG - Trang 98

Adriana lộ vẻ lo âu, vì đôi gò má của Lucrezia ửng hồng lên vì sốt. “Con

có ốm không đấy?” Bà ân cần hỏi.

Lucrezia mỉm cười, đôi mắt nàng sáng hơn thường lệ. “Con thấy khỏe,”

nàng nói dối, nhưng Adriana để ý thấy hai cánh tay nàng nổi da gà. “Ngay
khi đến nơi và được uống vài ngụm trà nóng, con chắc là mình sẽ khỏe hơn
thôi. Nhưng chúng ta hãy khởi hành đi nào, vì con chắc là nhiều lễ lạt hội
hè còn đang đợi chúng ta và chúng ta không muốn làm cho thần dân mòn
mỏi trông mong.”

Họ tiếp tục hành trình đến Pesaro, khi còn cách cổng thành vài dặm, họ

thấy đông đảo đàn ông, đàn bà và trẻ con tụ tập, nhiều người đầu đội tay
nâng những tấm ván hay vải để che cơn mùa nặng hạt. Thế mà họ vẫn hát
hò vui vẻ và vỗ tay rộn ràng, miệng hô vang những lời chào đón hân hoan.
Họ tung hoa và nâng cao những em bé cho nàng chạm tay vào.

Nhưng trước khi đến được cổng thành, đầu của Lucrezia bỗng quay

cuồng. Lúc Giovanni tươi cười chào đón nàng, và nói, “Chào mừng nàng
đến, công nương của ta,” nàng chỉ nghe loáng thoáng trước khi ngất đi vì
đuối sức và rơi khỏi ngựa.

Một người hầu bế nàng bằng hai tay, đưa vào trong dinh. Ngạc nhiên vì

nàng nhẹ bẫng và ấn tượng với vẻ đẹp rực rỡ của nàng, anh ta đặt nàng nhẹ
nhàng lên chiếc giường trải nệm lông vũ trong phòng ngủ lớn và quay lại
kể với những người khác mọi chuyện về cô dâu mới của công tước.
Adriana và Julia rối rít nhặng xị quanh nàng, yêu cầu cho trà và xúp nóng
để giúp làm ấm người nàng, trong lúc đó, Giovanni trở lại với đám đông,
bảo họ rằng nữ công tước sẽ chính thức chào dân chúng vào ngày hôm sau
khi đã nghỉ ngơi đủ và hồi phục sức khỏe.

* * *

Đêm đó, trong căn phòng tối nơi một thành phố lạ, Lucrezia nằm trên

giường, đọc kinh cầu nguyện và cố dỗ giấc ngủ. Nàng nhớ cha kinh khủng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.