CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 101

“Cháu cũng vậy, David,” nó nói. Không bao giờ gọi tôi là “Bác

Gilmour.”

Chúng đi xuống dưới nhà.

Tôi đi lên tầng trên. Bật máy vi tính và tìm tin nhắn đến lần thứ ba

trong ngày hôm đó. Maggie là người cuối cùng trên trái đất này vẫn còn
dùng mạng internet kết nối bằng điện thoại bàn, vì thế luôn luôn là sự chờ
đợi, tiếng điện thoại reo, tiếng than vãn và tiếng cười ầm ĩ trước khi màn
hình hiện lên tin nhắn.

Tôi đọc báo điện tử sáng nay. Tôi nhìn qua cửa sổ phía sau và thấy bà

hàng xóm Eleanor đang dùng cuốc chọc xới quanh khu vười sau nhà, bà
đang chuẩn bị cho một mùa trồng cây mới. Cây anh đào của bà đã trổ hoa.
Sau một hồi tôi đi tới đầu cầu thang. Từ dưới tầng hầm, tôi có thể nghe thấy
tiếng rì rầm của câu chuyện. Giọng Rebecca, sinh động; rồi giọng nó, đột
nhiên rất vô tình, quá bẳng lặng, như thể nó đang cố nói từ ngực mình vậy.
Giọng nói tỏ rõ một thái độ.

Sau đó là im lặng, rồi những tiếng bước chân ở tầng dưới, hai đôi bàn

chân. Không lời được nói ra. Cửa chính mở ra và đóng lại, rất khẽ khàng
như thể ai đó không muốn làm phiền tôi. Tới lúc tôi xuống dưới tầng, tôi
thấy Jesse. Nó đang ngả người về phía trước, mặt nghhiêm trọng. Ở phía xa
tôi thấy một bóng dáng nhỏ, Rebecca, đang xa dần về phía ở đầu bên kia
bãi gửi xe. Những cậu công nhân xây dựng đều hướng về phía cô ta.

Tôi ngồi phịch xuống ghế. Suốt một lúc chúng tôi chỉ ngồi đó. Rồi tôi

nói: “Có chuyện gì thế?”

Jesse quay về phía tôi, giữ bàn tay ở tư thế có thể che mắt nó lại. Tôi

tự hỏi không biết nó có vừa khóc không. “Bọn con đã chia tay rồi.”

Đây là điều tôi đã lo sợ. Một anh chàng với một chiếc xe và một căn

hộ sang trọng, một người môi giới chứng khoán, một luật sư trẻ. Một khán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.