chuyện gì xảy ra lúc đó không?’ Và anh ta nói một cách rất trang trọng: ‘Có
chứ.’
“Bố sẽ nói với con, Jesse ạ. Điều đó như thể có ai đó tua một bộ phim
nhanh gấp 10 lần bình thường. Cả thế giới phải chạy theo. Bố khó có thể
thoát khỏi giọng rên rỉ. Arthur nói: ‘Này, hút một điếu thuốc đi.’ Điều này,
bằng cách nào đó, lại khiến chuyện tệ hơn. Bố bắt đầu nói: siêu nhanh, ‘tất
cả’ đều ổn với bố như thế nào nhưng không phải cuộc đời quá kỳ lạ hay
sao, không phải mọi thứ thay đổi nhanh đến chóng mặt hay sao.
“Rồi bố bảo cậu ấy chở mình qua chỗ Sally. Cậu ấy thả bố xuống
trước cửa căn hộ của cô ấy ở phố Brunswick. Đến giờ bố vẫn còn nhớ số
nhà cô ấy. Bố chạy thẳng lên tầng trên nhanh như tên bắn và gõ cửa, cộc,
cộc, cộc; Sally ra mở cửa, trên người là chiếc áo choàng, nhìn bố với vẻ,
nói như thế nào nhỉ, nhút nhát đến xảo trá. Chẳng hạn như, “À, có quả bom
nào trong gói đồ anh gửi cho em không?”
“Và bố kết thúc trong nước mắt, nói với cô ấy bố yêu cô ấy đến mức
nào, rằng bố đã ‘thấy được ánh sáng.’ Tất cả những thứ đó. Bố tuôn tất cả
ra như dòng nước lũ. Bố cho rằng mình cũng có ý định nghiệm túc
trong mỗi lời mình nói. Con hình dung ra được, đúng không?
“Lúc ấy bố quay lại với cô ta. Bố bắt cô ấy phải vứt hết ga trải giường
cũ đi, và kể cho bố nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Em có làm cái này
không, có làm thế kia không? Những câu hỏi kinh tởm; những câu trả lời
cũng kinh tởm như vậy.” (Đến đây thì Jesse cười phá lên.) “Bố mất gần cả
tháng trời để nhớ ra rằng cô ta tồi tệ thế nào và rồi bố lại bỏ đi một lần nữa.
Lần này là đi luôn. Nhưng bố đã cố để chắc chắn rằng lúc bố làm thế,
Arthur đi vắng. Bố có cảm giác rằng cô ta sẽ lại giở trò cũ và bố không
muốn anh ấy dính líu vào.”
“Cô ta có làm thế không bố?”