“Bởi vì bố đã trải qua chuyện này hàng trăm lần rồi, đó là lý do vì sao
bố biết,” tôi nói sắc sảo.
“Con sẽ không bao giờ quên cô ấy,” nó nói. Tôi có thể cảm thấy
những cái đau nhói đến phát cáu, trên da của mình - không phải vì nó tra
vấn tôi, mà bởi vì nó đang khổ sở và tôi chẳng thể làm được bất cứ điều gì,
không điều gì cả, để xoa dịu nỗi đau của nó. Điều đó khiến tôi tức giận với
nó, như thể tôi đang muốn đánh một đứa trẻ tự làm ngã và làm đau chính
mình. Nó liếc nhìn tôi - một cái nhìn đầy lo lắng như thể nói rằng: úi trời,
bố đang sắp tức điên lên vì mình.
Tôi nói: “Việc này cũng giống như một anh chàng cai nghiện thuốc lá.
Một tháng trôi qua, anh ta uống say bí tỉ, rồi chợt nghĩ: Việc quái gì phải
thế nhỉ? Khi đang hút dở chừng điếu thuốc thứ hai, anh ta nhớ ra lý do vì
sao mình phải bỏ thuốc. Nhưng lúc này anh ta đã hút lại rồi. Vì thế, anh ta
tiếp tục hút thêm hàng nghìn điếu thuốc nữa trước khi quay về điểm xuất
phát trước đây.”
Jesse đặt bàn tay mềm mại, ngượng ngùng của mình lên vai tôi và nói:
“Con cũng không thể bỏ được thuốc lá, bố ạ.”