CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 154

“Lòng biết ơn mà bố đã học được, từ một người,” tôi nói.

Nó nhìn vào màn hình tivi trống trơn và suy nghĩ với vẻ hết sức u sầu.

“Rebecca Ng có giống như cô gái trong chiếc xe Thunderbird không nhỉ?”

“Có, nhưng con phải nhớ hành động đó làm tổn thương tình cảm cả

hai phía. Cũng giống như cô bạn gái cũ của con, Claire Brickman, cô bé
hay đi giày trượt pa-tanh ấy. Con nghĩ cô ấy sẽ nhìn con như thế nào sau
khi đã chia tay?”

“Giống như anh chàng trong chiếc xe Thunderbird?” “Có thể.”

“Nhưng không phải hàm ý đó, bố ạ, rằng nếu con không chia tay với

cô ấy thì cô ấy sẽ không thích con nhiều như thế nữa?”

“Nó hàm ý rằng việc con nằm ngoài tầm với có thể khiến con bé thích

con rất nhiều, nhiều hơn so với bình thường.”

Thêm một chút trầm tư nữa. “Con không nghĩ rằng Rebecca Ng quan

tâm đến việc liệu con có sẵn sàng hay không”“Hãy cứ hy Vọng là không,”
tôi nói và hướng sự tập trung sang một chủ đề khác. * * *

Tôi đã hỏi David Cronenberg một lần rằng liệu anh đã từng có bất cứ

“niềm vui thú tội lỗi” nào về phim ảnh chưa. Tôi đã sắp đặt cho câu trả lời
của anh ra bằng cách thừa nhận một điểm yếu của phim Pretty Woman
(Người đàn bà đẹp) (1990) với sự diễn xuất của Julia Roberts. Bộ phim
không hề có một giây phút nào đáng tin, nhưng nó lại là một tác phẩm rất
có hiệu lực mô tả cốt truyện làm hài lòng người xem, từng cảnh dễ chịu nối
tiếp nhau, khiến bạn khó có thể rời mắt khỏi bộ phim.

“Kênh truyên hình Thiên Chúa giáo,” Cronenberg trả lời không chút

do dự. Có điều gì đó ở nhà truyền giáo có gương mặt sưng húp đến từ
phương nam, hoạt động giữa đám đông, đã mê hoặc anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.