CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 202

“Ý bố là tại sao bạn con lại nói với con?” “Bởi vì cậu ta là bạn con.”

Người phụ nữ Trung Hoa bên kia đường ra ngoài với chiếc chổi và bắt

đầu quét thật lực bậc cửa nhà. Tôi không dám nhìn qua chỗ nó.

“Bố nghĩ con bé đang phạm phải sai lầm lớn,” tôi nói một cách bất

lực.

“Con sẽ không bao giờ chấp nhận cô ấy quay lại nữa,” nó nói. “Không

bao giờ.”

Nó trượt khỏi chiếc ghế và bắt đầu bước xuống bậc hiên nhà. Và trong

lúc nó đi xuống, tôi để ý thấy tai nó, cả hai bên đều đỏ ửng như thể nó

đã ngồi cúi về phía trước trên ghế và vò đầu bứt tai. Có một cái gì đó về đôi
tai đỏ của nó và cái cách nó bỏ đi – như thể nó không có nơi nào để đi nữa,
như thể mọi chuyện, mọi hành động con người, ngoại trừ cô ta, đều vô ích,
một bãi đỗ xe trống trải kéo dài tới tận đường chân trời – điều đó bóp nghẹt
trái tim tôi và làm cho tôi muốn với gọi nó lại.

Tôi sắp sửa cho nó xem một bộ phim của Jean-Pierre Melville, tên là

Un Flic (1947), nhưng nó lại muốn xem Chungking Express hơn. Nó đi lấy
đĩa phim từ trên phòng nó trên gác và nó nói: “Con muốn xem một cái gì
đấy từ trước Chloe.”

Nhưng xem đến nửa phim, khi bài “California Dreaming” đang vang

lên từ màn hình, đoạn cô gái gầy như que củi quay cuồng nhảy múa trong
căn hộ, nó tắt phim. “Nó không có tác dụng,” nó nói. “Con tưởng nó có thể
truyền cảm hứng cho con.”

“Làm sao lại như thế được?”

“Bố biết đấy – con đã quên được Rebecca rồi; bây giờ con sẽ quên

Chloe.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.