CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 24

mi, đeo cà-vạt và choàng ra ngoài chiếc áo khoác thể thao mốc meo;
chuyến xe điện ngầm đáng sợ đưa tôi đến một ngôi trường trong khu phố
tôi không hề quen, những hành lang quá sáng, văn phòng của hiệu phó. “Có
phải anh thường xuyên xuất hiện trên truyền hình không?” Những ý nghĩ
đó khiến bạn chỉ muốn rót ngay một ly rượu mạnh vào lúc 11 giờ sáng. Đó
lại là điều mà thi thoảng tôi cũng làm, và tất nhiên, kèm theo đó là cảm giác
nao nao khó chịu. Bạn đã

quản lý cuộc sống của mình một cách nửa vời.

Một sáng nọ, thức dậy quá sớm, tôi lang thang vào một quán ăn không

quen. Khi hóa đơn được mang đến, giá tiền ít một cách vô lý; hiển nhiên đó
là một lầm lẫn và tôi không muốn lấy mất khoản tiền hoa hồng của người
phục vụ. Tôi vẫy cô phục vụ lại. “Bữa ăn này hình như hơi rẻ quá, cô ạ,” tôi
nói.

Cô ấy nhìn vào hóa đơn thanh toán, sau đó mỉm cười rạng rỡ: “À

không, không, đó là suất ăn đặc biệt cho người đứng tuổi, bác ạ.”

Suất ăn đặc biệt - dành cho người 65 tuổi trở lên. Thậm chí còn thảm

hại hơn. Trong tôi có chút gì đó như muốn tỏ lòng biết ơn. Dù gì thì tôi
cũng đã tiết kiệm được tận gần 2 đô-la và 50 xu cho bữa sáng với thịt lợn
và trứng.

* * *

Bên ngoài, sự u ám và ảm đạm đang xâm chiếm. Trời bắt đầu có tuyết;

những bông tuyết ẩm ướt trượt dài trên ô kính cửa sổ. Bãi đỗ xe nhỏ bên
đường đã biến mất trong làn sương. Bạn có thể thấy hai chiếc đèn đuôi xe
màu đỏ đang di chuyển xung quanh, có ai đó đang đỗ xe. Ngay lúc đó, mẹ
của Jesse, Maggie Huculak (đọc là Hu-su-lắc) gọi điện. Cô ấy vừa mới rót
cho mình một cốc rượu vang đỏ trên gác xép của tôi và muốn có người
cùng bầu bạn. Đèn đường vụt hiện lên; màn sương tỏa sáng một cách kỳ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.