CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 25

diệu và mờ ảo quanh các ngọn đèn. Đột nhiên, đó lại trở thành một buổi tối
thoải mái và hoàn hảo cho hai bậc phụ huynh trò chuyện về đứa con trai
yêu quý – về chế độ ăn uống của nó (nghèo nàn và ít ỏi), chế độ tập luyện
(không hề tập), việc nó hút thuốc (rất đáng lo ngại), Rebecca Ng (rắc rối),
ma túy (nếu theo chúng tôi biết thì nó không nghiện), đọc sách (không hề),
bộ phim nó xem North by Northwest (Bắc đến Tây Bắc) [1959] của
Hitchcock), uống rượu (ở các bữa tiệc) và tính cách vốn có của nó (mơ
mộng).

Và trong khi chúng tôi đang nói chuyện, một lần nữa tôi lại bất thình

lình nghĩ đến một thực tế là chúng tôi đã từng yêu nhau. Không phải tình
yêu thể xác hay lãng mạn - điều đó đã qua rồi - mà là một thứ gì đó sâu sắc
hơn thế. (Hồi còn trẻ, tôi đã không tin là còn có thứ gì sâu sắc hơn có thể
tồn tại.) Chúng tôi tận hưởng sự thoải mái khi bầu bạn cùng nhau bằng
giọng nói ôn hòa. Bên cạnh đó, phải rất khó khăn tôi mới nhận ra rằng
ngoài cô ấy ra, không có ai trên trái đất này tôi có thể kể

chuyện của mình chi tiết đến mức thừa thãi - từ việc sáng nay Jesse đã

nói gì, đến việc nó thông minh ra sao, bảnh bao thế nào khi diện chiếc áo
chơi bóng bầu dục mới. (“Anh nói đúng lắm! Nó rất hợp với tông màu
tối!”)

Không ai có thể chịu đựng được khi nghe những chuyện như thế đến

quá 30 giây mà không lao ra ngoài cửa sổ. Tôi nghĩ, thật đáng buồn - quả là
lãng phí cho những bậc phụ huynh mà lòng thù hận của họ dành cho nhau
đã tệ đến mức nó cướp mất của họ những cuộc trò chuyện tuyệt vời như thế
này.

Tôi hỏi: “Dạo này em đã có bạn trai chưa?”

Maggie trả lời: “Chưa. Chưa có anh nào đẹp trai cả.” “Rồi em sẽ tìm

được một người thôi. Anh hiểu em mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.