CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 26

Cô ấy nói: “Em cũng không biết nữa. Cách đây vài ngày, có ai đó đã

nói với em rằng ở tuổi này em nên bị bọn khủng bố giết hơn là lấy một tấm
chồng.”

“Sao lại ăn nói hay vậy nhỉ. Ai nói với em thế?”, tôi hỏi.

Cô ấy nhắc tới tên một nữ diễn viên có khuôn mặt lừa tình mà cô ấy

tập vở Hedda Gabler cùng.

“Bọn em đã đọc qua kịch bản vở kịch, và đến lúc cuối, ông đạo diễn,

người em đã quen nhiều năm qua nói: ‘Maggie, cô như một ly rượu Scotch
được cất bằng lúa mạch vậy.’”

“Vậy sao?”

“Và anh biết cô ta nói gì không?” “Nói gì?”

“Cô ta nói: ‘Đó là loại rẻ tiền phải không?’”

Một lúc sau, tôi nói: “Em là một diễn viên giỏi hơn cô ta nhiều,

Maggie ạ; cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho em vì đã giỏi hơn cô ta đâu.”

“Anh luôn nói những điều tốt đẹp với em,” cô ấy nói, giọng run run.

Maggie rất dễ khóc.

* * *

Tôi không thể nhớ rõ nữa. Có thể chính cái đêm đầy sương đó hoặc có

thể vài đêm sau, Rebecca Ng gọi điện đến nhà tôi vào lúc bốn giờ sáng.
Chuông điện thoại len lỏi vào giấc mơ của tôi (ngôi nhà nghỉ hè của gia
đình ở nông thôn, mẹ tôi đang làm một chiếc bánh sandwich kẹp cà chua
trong bếp, tất cả đã qua đi rất lâu rồi) một cách hoàn hảo đến mức lúc đầu
tôi không bị tỉnh giấc. Sau đó, nó cứ kêu đi kêu lại và tôi nghe máy. Lúc đó
đã rất muộn, với một cô gái ở tuổi ấy, việc thức muộn như thế đã là không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.