CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 31

Tôi giải thích với Jesse rằng một số tác giả có cuộc đời và cái chết tạo

cảm hứng cho sự tò mò và lòng ngưỡng mộ cũng nhiều như những gì họ đã
sáng tác. Tôi nhắc tới Virginla Woolf (bị chết đuối), Sylvia Plath (chết vì
ngạt khí ga), F. Scott Fitzgerald (uống rượu quá nhiều và chết rất trẻ).
Malcolm Lowry là một người tương tự. Cuốn tiểu thuyết của ông là một
trong những bài ca tụng lãng mạn nhất của văn học về sự quyên sinh.

Tôi nói với Jesse: “Thật đáng sợ khi tưởng tượng xem đã có bao nhiêu

thanh niên tầm tuổi con uống rượu say, nhìn vào gương và nghĩ rằng chúng
thấy Malcolm Lowry đang nhìn thẳng vào mình. Có bao nhiêu thanh niên
nghĩ rằnghọ đang làm điều gì đó quan trọng hơn, thơ mộng hơn là chỉ say
bí tỉ.” Tôi đọc cho Jesse một đoạn trong cuốn tiểu thuyết để cho nó thấy
nguyên nhân vì sao. Lowry viết: “Và đây là điều tôi thi thoảng cảm thấy về
bản thân mình, như một nhà thám hiểm vĩ đại phát hiện ra một miền đất kỳ
diệu mà không bao giờ có thể trở về để nói cho cả thế giới biết khám phá
đó: nhưng tên của miền đất này lại là địa ngục.”

Jesse nói: ngồi sụp xuống ghế đi-văng: “Chúa ơi, bố có nghĩ là ông ấy

đã

nghĩ như vậy không, rằng ông ấy đã thực sự khám phá ra bản thân

mình như thế?”

“Có, bố nghĩ thế.”

Sau một hồi suy nghĩ, nó nói: “Con biết, đáng ra chuyện không xảy ra

như vậy, nhưng kỳ lạ thay, nó khiến con người ta muốn ra ngoài và tự hủy
hoại chính mình”. Sau đó, tôi yêu cầu nó đặc biệt chú ý vào văn phong lời
bình trong bộ phim tài liệu, thường phù hợp với tầm cỡ văn chương của
riêng Lowry. Sau đây là một ví dụ, mô tả của nhà làm phim người Canada,
Donald Britain, về cuộc sóng bị giam cầm của Lowry trong một nhà thương
điên ở New York: “Đây không còn là thế giới tư sản giàu có mà con người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.