CHA CON VÀ NHỮNG THƯỚC PHIM - Trang 40

“Bố có chắc không?”

“Chắc,” tôi nói một cách cảm thông.

(Thật thế không? Tôi tự nghĩ. Cũng không sao. Không phải vấn đề của

hôm nay.)

Tôi đưa Jesse đi xem phim Sexy Beast (2002) do Ben Kingsley thủ vai

tại rạp Cumberland. Tôi có thể đoán rằng nó không xem phim mà chỉ ngồi
trong bóng tối suy nghĩ về Rebecca Ng và cái vụ “ôm bạn bè” đó. Trên
đường về nhà, tôi nói: “Con đã có cơ hội nói về chuyện con muốn nói hôm
nay chưa?”

Nó không nhìn tôi. “Tất nhiên rồi ạ,” nó nói. Chuyện đến đây là hết; ai

lo việc người nấy thôi. Chúng tôi đi nốt quãng đường đến ga tàu điện ngầm
trong sự yên lặng, bất an một cách kì lạ. Từ trước đến giờ, chúng tôi chưa
từng gặp vấn đề khi nói chuyện, nhưng giờ đây dường như chúng tôi không
còn điều gì để nói với nhau. Có thể, kể cả ở độ tuổi trẻ như nó, nó tự nhận
biết được rằng tôi không thể nói cho nó bất cứ thứ gì để có thể thay đổi sự
việc được. Chỉ có Rebecca mới có thể làm được điều đấy. Nhưng có vẻ như
nó đã quên mất, rằng chi cần nói ra là nó được thoải mái. Nó đã bị cô lập
với tôi. Và tôi cảm thấy một sự miễn cưỡng kì lạ như khi lao vào những căn
phòng mà tôi không được mời vào. Nó đang trưởng thành.

Thời tiết, luôn đúng thời điểm khi người ta chán nản, rất tồi tệ. Mưa

suốt sáng, bầu trời xám xịt vào buổi trưa. Trong bữa ăn gia đình và vợ tôi,
Tina, thằng Jesse chọc chọc miếng thịt nướng và khoai tây nghiền (món ưa
thích của nó) nhiệt tình một cách lịch sự, có một chút máy móc. Trông nó
mệt mỏi, như một đứa trẻ bị ốm, và uống quá nhiều rượu. Thực ra vấn đề
không phải nó uống nhiều, mà chính là cái cách nó uống, quá nhanh, như
đang xua đuổi cảm xúc. Một kiểu uống người ta thấy ở những kẻ nhậu nhẹt
lớn tuổi hơn. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ phải quan tâm hơn đến vấn đề này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.